Nhiều
năm trôi qua và giờ đây Ni-cô-la rất giàu có, mặc dù ông đă chia sẻ tất cả
những ǵ ông có với bạn bè trong làng. Mỗi buổi sáng lễ Giáng Sinh bọn trẻ
thức dậy để t́m những chiếc vớ của chúng đầy những đồ chơi và bánh kẹo.
Những gia đ́nh nghèo hơn cũng có được thực phẩm như những con gà, rau quả và
thịt ḅ, và thường khi có những gói quần áo ông đặt trước cửa nhà họ
Nhưng như các bạn nghĩ, mỗi năm ông trở nên yếu hơn và dân làng, những người
yêu mến kính trọng ông rất lo lắng về điều đó. Mỗi buổi sáng ngày Giáng Sinh
khi lũ trẻ hớn hở lấy quà từ trong vớ, những ư nghĩ sợ hăi trong tim bố mẹ
chúng là: "Không biết Giáng sinh năm sau ông ấy có c̣n ở bên chúng ta không"
Một vài ngày trước một Lễ Giáng Sinh nọ, một số dân làng đến thăm Ni-cô-la
với đề nghị. "Chúng tôi nghĩ thế này, Ni-cô-la ạ" một ông nói với vẻ hơi
ngần ngại, "chúng tôi nghĩ rằng trời quá lạnh để đi ra ngoài trời bỏ quà vào
trong những chiếc vớ, đặc biệt là khi có năm đến sáu đứa trẻ trong một gia
đ́nh, vậy tốt hơn là bọn trẻ đặt những chiếc vớ của nó bên cạnh ḷ sưởi"
"Lúc đó bác có thể đến và ngồi bên cạnh ḷ sưởi và tranh thủ thời gian hành
động", một người đàn bà tử tế nói.
Ông già Ni-cô-la ngước lên và mỉm cười. Ông đặt tay lên vai người đàn ông.
"Hà hà. Các bạn thật tử tế khi đên đây để nói cho tôi biết cách làm việc",
ông đùa. "Làm tôi nhớ lại lúc ngày xưa bỏ đồ vào trong chiếc túi thêu cho
các bạn khi các bạn c̣n nhỏ hơn bọn trẻ bây giờ. Thế rồi mọi thứ đă thay đổi
khi chúng bắt đầu đặt những chiếc vớ thay v́ những cái túi và giờ đây các
bạn lại muốn tôi thay đổi một lần nữa, đặt đồ chơi ở trong nhà. Vậy là, tôi
cho rằng chúng ta phải theo kịp thời đại và nếu các bạn nghĩ tốt hơn là đặt
bên trong th́ tôi sẽ đặt ở bên trong".
V́ vậy từ đó ông già Ni-cô-la lặng lẽ rón rén vào trong ngôi nhà những đêm
trước lễ Giáng Sinh, ngồi trước ḷ sưởi, chậm răi bỏ đồ chơi vào trong chiếc
vớ. Bọn trẻ thường để cho ông uống một ly sữa và ăn bánh khi chúng biết là
ông đă trải qua một đêm dài với công việc thật mệt nhọc.
Vào trước một đêm Giáng sinh nọ, ông già Ni-cô-la cảm thấy thật khó nhọc để
đi từng nhà. Ngọn lửa ấm làm cho ông uể oải buồn ngủ và những khúc xương già
nua đau ră rời khi ông mệt mỏi đứng dậy để đi tiếp. Ông chậm chạp đi từ nhà
này đến nhà khác đến khi, sung sướng thay, ông đă đến trạm dừng cuối cùng,
lưng ông đau v́ mang cái bao tải, đầu cúi xuống v́ mệt nhọc, tim ông đập
nặng nề, ông chợt nhận ra ḿnh đă quá già. Công việc mà nhiều năm về trước
ông đă làm với ḷng nhiệt t́nh giờ đây gần như quá sức đối với ông. Ông thả
người xuống chiếc ghế cạnh ḷ sưởi với cái thở dài thườn thượt của sự thư
giăn và đó là thời gian dài, trước khi ông có thể hồi phục sức lực đủ để bỏ
đầy những cái vớ. Thậm chí ông đă làm việc đó rất chậm chạp và đau nhói khi
phải với tay xuống đáy bao tải, mỗi lần duỗi ra đều rất khó khăn. Ông hoàn
thành xong 4 trong số 5 cái vớ cuối cùng, nhưng đến cái thứ 5 c̣n trống
không trong tay th́ ông đă cảm thấy buồn ngủ.
Một giờ sau đó ông giật ḿnh thức dậy khi có bàn tay ai đó lay ông.
"Ông không sao chứ Ni-cô-la" một giọng hỏi lo âu, "Cháu chỉ đến để xem ḷ
sưởi đă cháy hết chưa th́ thấy ông vẫn c̣n ở đây. Trời sắp sáng rồi."
Khi đó Ni-cô-la cựa ḿnh đứng dậy một cách mệt mỏi. "Ừ nhỉ, đă đến Lễ Giáng
Sinh rồi mà ta chưa hoàn tất công việc của ḿnh"
"Đừng bận tâm. Cháu sẽ bỏ vào chiếc vớ cuối cùng giúp bác." Người đàn ông
nói. "Bác để những quà tặng rồi về nhà ngủ đi, nhưng phải nhanh nhanh lên
trước khi tụi nhỏ thức dậy và thấy bác"
Ni-cô-la nghĩ đến chiếc giường tiện nghi ấm áp của ḿnh và trao chiếc vớ
cùng những quà tặng rồi mệt mỏi về nhà.
Một phút sau đó một chú bé nhỏ thức dậy trong bộ py-ja-ma đứng ngay giữa
cửa. "Bố đang làm ǵ thế? Cậu bé hỏi với giọng thất vọng. "Con nghĩ là
Ni-cô-la vẫn cho chúng con đồ chơi"
Cậu bé sắp khóc nhưng người cha đă đoan chắc với nó: "Ni-cô-la của con già
rồi" cha cậu nói, "và thỉnh thoảng những người cha như bố phải phụ cho ông,
nhưng hăy nhớ, Ni-cô-la chính là người để lại đồ chơi cho các con"
"Thế th́ được rồi" cậu bé nói. "Thế th́ điều ấy không đến nỗi buồn cười nếu
như nghĩ đó là cha hoặc mẹ bỏ những món quà tặng đó."
"Con không nên nói thế" người cha nghiêm khắc nói, "và con không bao giờ
được nghi ngờ Ni-cô-la. Ông ấy sẽ bị tổn thương khi một đứa trẻ nghĩ rằng
ông đă không bỏ đồ chơi vào trong chiếc vớ và ông sẽ không bao giờ đến nhà
cậu bé ấy nữa. Con không muốn điều khủng khiếp ấy chứ?"
"Vâng" cậu bé th́ thầm với giọng sợ hăi. "Giáng sinh sẽ ra làm sao nếu không
có Ni-cô-la?"