#273;ây
chúng ta có mười người, vì vậy mỗi chúng ta sẽ phải nhận nuôi cậu bé một
năm, nhờ đó cậu bé sẽ được chăm sóc đến năm mười lăm tuổi, và hiển nhiên là
cậu bé biết ra khơi trước khi cậu được mười lăm tuổi.
Mọi người đều đồng ý, vì vậy Ni-cô-la đến sống với gia đình Bravan vào ngày
trước Lễ Giáng Sinh một ngày. Sự náo nức của lũ trẻ chỉ làm cho Ni-cô-la cảm
thấy khổ sở, và thế là cậu thu người trong một góc phòng, khóc nấc lên vì
nỗi đau khổ vì mất mẹ, cha và em Kây-ti yêu quí, Ni-cô-la cố tránh nghe
những âm thanh vui nhộn trong nhà. Thế nhưng cánh cửa đã chầm chậm mở ra,
một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện
"Mày muốn gì" Nicholas hỏi với giọng gần như thô bạo. "Cút ngay, tao muốn
một ở mình"
Đứng ngay giữa cửa, miệng cậu bé run run: "thuyền của em bị gãy rồi". Rồi
cậu bé bật khóc: "Đây là cái mới nhất cho lễ Giáng sinh đó, thế màbây giờ
cha thì ra khơi rồi, mẹ thì không thể lắp lại được. Em biết làm sao bây
giờ?" Cậu bé hỏi và trong bàn tay cầm chiếc thuyền đồ chơi bị gãy. Ni-cô-la
đưa tay áo lên chùi nước mắt và cầm lấy mẩu đồ chơi bị vỡ. "Anh sẽ gắn nó
lại cho em", cậu nói và quay trở lại trong cái góc đơn độc của mình.
"Anh ra nơi có ánh sáng đây này" cậu bé Bavran nói
Thế là Ni-cô-la bước vào nơi sáng sủa hơn, có nhiều đứa trẻ và nhiều tiếng
cười hơn. Thóang chốc cậu quên mất nỗi buồn của mình.
Nhiều tháng trôi qua, Ni-cô-la dần dần yêu mến những đứa trẻ nhà Bavran,
Ốt-tô, Matgaret và Gretchen. Cậu thích chơi với chúng, nhưng cậu biết điều
này sẽ không kéo dài được bao lâu. Khi ngày lễ Giáng sinh kế tiếp đang đến
gần và gia đình Bavran bàn về việc Ni-cô-la sẽ rời họ, cậu bối rối và hỏang
sợ, tuy nhiên những ý tưởng chính trong đầu cậu vẫn là làm thế nào cậu có
thể đền đáp lại lòng tử tế của họ. Ni-cô-la ước ao cậu có thể cho tất cả mọi
người một món quà, nhưng tất cả mọi thứ của cải cậu có được trên đời này chỉ
là những chiếc áo cậu mặc, một chiếc áo chòang đặc biệt và những chiếc quần
dài, một chiếc tủ cũ và một con dao bỏ túi trước kia là của bố cậu. Cậu
không thể nào rời bỏ những thứ này. Bỗng dưng một ý tưởng kỳ diệu lóe lên
trong đầu cậu. Cậu sẽ đẽo những đồ chơi cho lũ trẻ như trước kia cậu vẫn làm
cho bé Kây-ti em gái nhỏ của cậu
Vì vậy, hai tuần cuối cùng ở với gia đình Bavran, Ni-cô-la làm việc một cách
bí mật trong nhà kho tối tăm, giấu ngay mẩu gỗ và con dao khi nghe có ai đến
gần. Cậu làm việc cật lực suốt những ngày cuối cùng vì vậy tất cả những quà
tặng đã hòan thành vào buổi sáng ngày lễ Giáng sinh. Hơn nữa, đó cũng là
ngày mà mùa đông trước gia đình Bavran đã đem cậu về và giờ đây thời hạn đã
hết, cậu sẽ phải chuyền sang gia đình khác
Những đứa trẻ lặng lẽ khóc khi Ni-cô-la gói những thứ đồ đạc nghèo nàn của
cậu trong khi ông Bavran đang chờ đưa cậu sang nhà gia đình Hans một người
làm lưới. Đứa trẻ mồ côi đã lấy ra từ trong chiếc túi của mình ra những món
quà thô sơ cậu đã làm và khi nhìn thấy lũ trẻ vui sướng với những món quà
tặng, cậu hạnh phúc đến nỗi không còn muốn khóc nữa. Một cảm giác ấm áp lan
tỏa trong trái tim cậu bé khi cậu nhìn thấy những khuôn mặt hạnh phúc của họ
và nghe thấy tiếng reo vui cám ơn của họ.
"Giáng Sinh năm sau anh sẽ làm cho các em những món đồ chơi đẹp hơn"
Ni-cô-la nói với giọng quả quyết. "Các em hãy chờ xem nhé"
Với lời hứa hẹn đó, Ni-cô-la giờ đây đã 6 tuổi, dũng cảm từ biệt họ, dáng
dấp bé nhỏ quay đi từ biệt khung cảnh hạnh phúc và chuẩn bị đối diện với
hòan cảnh chưa biết ra sao của năm sắp tới với gia đình mới. Khuôn mặt của
cậu bé buồn xo, tuy nhiên đôi mắt màu xanh trong sáng vẫn ấm áp với những ý
nghĩ hạnh phúc mà cậu vừa để lại sau lưng.
"Tốt thôi" cậu nghĩ về mình khi họ đến gần ngôi nhà của người đan lưới: "Có
thể năm đứa trẻ ở đây cũng sẽ tử tế với mình như gia đình Bavran và mình có
thề làm những đồ chơi cho chúng. Giáng Sinh có lẽ là lúc hạnh phúc của mình
ngay cả khi đó là ngày mình phải dời đi.