Vị điền chủ Kenson, người giàu
có nhất trong làng, một ngày nọ đánh xe đến nhà Ni-cô-la để đặt một chiếc tủ
mới có ngăn kéo. Ni-cô-la bị lôi cuốn bởi âm thanh của những chiếc chuông
bạc, những tiếng chân nai trên tuyết. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và choáng
ngợp trước dáng vẻ của vị điền chủ ngồi trên chiếc xe trượt màu đỏ kéo bởi
hai con tuần lộc xinh đẹp. Tên chúng là Donner và Blitzen bởi vì chúng đi
rất nhanh như sấm và chớp. Ni-cô-la nhìn hai con vật xinh đẹp đó thầm nghĩ
sẽ nhanh hơn nhiều nếu chúng kéo anh đi vòng quanh làng vào đêm trước Lễ
Giáng Sinh so với con ngựa Lufka già nua, nhiều năm trôi qua ngày càng chậm
chạp hơn.
Suốt thời gian vị điền chủ nói chuyện, anh cứ nhìn chăm chú một cách ngưỡng
mộ vào bộ đồ màu đỏ bằng da nai ông đang mặc. Chiếc áo choàng hơi dài và có
dây đeo ngang lưng, chiếc quần dài rộng và gấp vào trong đôi giày da đen
bóng. Cổ áo, cổ tay và lai áo cũng như chiếc mũ xinh đẹp vừa vặn được viền
quanh bằng lông chồn trắng mềm.
Sau khi vị điền chủ rời khỏi, Ni-cô-la bắt tay vào công việc nhưng đầu óc
anh cứ vương vấn vào bộ đồ đỏ đẹp đẽ kia.
"Tại sao mình lại không thể có một bộ như thế nhỉ?" Anh nói một mình "Đã lâu
lắm rồi mình đi khắp nơi mà ăn bận giống như đứa trẻ mồ côi hơn là một người
thợ khắc gỗ"
Ngày hôm sau Ni-cô-la đến thăm nhà bà góa Arpen, một thợ may lành nghề nhất
trong làng.
"Cháu muốn một bộ đồ màu đỏ, bác Arpen ạ". Anh mở lời "Bác biết bộ đồ mà vị
điền chủ mặc chứ?" Người đàn bà gật đầu. "Nhưng cháu không thể kiếm được
loại da nai mềm mịn như thế và cháu cũng không thể có lông chồn thật được,
vậy bác có gợi ý gì không?"
Người đàn bà nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
"Chúng tôi có những súc vải thô mà tôi có thể nhuộm đỏ bằng quả dâu tây. Còn
với cổ và tay ta dùng lông thỏ thì trông cũng tuyệt lắm"
"Vậy thì làm đi" Ni-cô-la reo lên, và anh đổ một nắm những đồng tiền vàng
lên bàn. "Số tiền này chi phí cho vật liệu và tiền công của bác".
"Nhưng nhiều quá đấy" bà kêu lên, "Chỉ một nửa số tiền này đủ giúp cho cả
nhà tôi sống suốt mùa đông này"
"Hãy cất đi bác ạ" Ni-cô-la mỉm cười "Bác đã làm việc cực nhọc trong một
thời gian dài, và cháu không là người sẽ chết đi với cái tủ đựng đầy tiền
vàng chôn dưới lò sưởi đâu.
Người góa phụ đứng trước cửa nhìn theo Ni-cô-la đang đánh xe ra đi trên
tuyết. "Thật là một con người tốt bụng" bà nói thầm, những đồng tiền vàng
leng keng trong túi dưới những ngón tay của bà. "Một con người cực kỳ hào
hiệp". Thế rồi, bà mua những súc vải về nhà và nhuộm bằng một màu đỏ sáng,
nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra. Bà không có ni mẫu theo đúng như bộ duy nhất
mà Ni-cô-la đang mặc, vì vậy bà cắt và may theo hình ảnh một con người tử tế
luôn hiện diện trong mắt bà. Ni-cô-la tuy không phải là người thấp nhưng anh
hơi ốm. Thế nhưng khi bà Arpen cắt và may, bà nghĩ là bà đang may cho một
con người vô cùng nhân ái nên bà đã may một bộ đồ vừa vặn với trái tim của
anh thay vì vừa với khổ người của anh
Vào ngày bộ đồ được hoàn thành xong với những mũi khâu ân cần trang trí trên
viền lông thỏ mềm mại, Ni-cô-la đến để mặc thử. Anh vào trong căn phòng thay
đồ nhỏ bé và vài phút sau ra ngoài, anh đã tạo nên một bức tranh kì diệu làm
sao.
"Cháu không nhận ra mình nữa bác Arpen à" Ni-cô-la nói một cách hồ nghi,
"bởi vì chiếc gương nhỏ trong phòng chỉ soi được từng phần, nhưng dường như
nó hơi rộng thì phải", anh nói một cách khéo léo tránh không làm tổn thương
tình cảm của bà.
Bà góa phụ nhìn anh và bật khóc. "Ồ, Ni-cô-la, bác đã làm hỏng bộ đồ của
cháu rồi. Bác làm hư mất rồi. Bác chỉ nghĩ cháu cao lớn hơn kia. Ôi, bác
biết làm sao bây giờ ?"
"Ấy ấy, bác đừng lo lắng về nó. Nhìn chiều dài nè, trông được rồi. Duy chỉ
có điều là cháu không được mập lắm thôi. Tại sao cháu lại không ăn tất cả
những thức ăn mà dân làng gởi cho cháu nhỉ, cháu bảo đảm là trong vài tháng
nữa bác sẽ không nhận ra cháu. Còn những ống quần cũng sẽ tốt thôi ngay khi
cháu mua một đôi ủng và nhét chúng vào, cái mũ đẹp làm sao nó vừa vặn và ấm
áp với dải lông này."
Vì thế Ni-cô-la vẫn giữ bộ đồ màu đỏ rộng quá khổ và chẳng bao lâu dân làng
quen với dáng dấp cao lớn trong bộ đồ và chiếc áo choàng màu đỏ sáng, chiếc
mũ trùm vừa văn bằng lông và chiếc thắt lưng cùng đôi ủng da đen bóng loáng.
Và bạn hãy thử nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra khi hết tuần này đến tuần khác
Ni-cô-la ăn đầy những bát cháo yến mạch, rau quả và sữa? Vâng, khuôn mặt anh
đầy đặn, ngực anh phồng ra và thậm chí anh bắt đầu có _ nói nhỏ thôi_ một
cái bụng phồng to!