Điện thoại di động reo. Tôi bấm máy,
đầu dây bên kia một giọng nói nhẹ nhàng như hơi gió. Là em đây,
anh có nhớ ra ai không? Kèm theo đó là một tiếng cười trong như
pha lê. Làm sao tôi không nhận ra được, đó là em. Vẫn giọng nói
tiếng cười cuốn hồn tôi hai mươi năm về trước. Tôi cuống quít:
Diễm… xưa. Giọng em cười ḍn dă. Anh vẫn nhớ đă gọi em như
vậy sao. Ừ, làm sao em có số điện thoại của anh. Em đăng tin
trên báo t́m anh mà. Em vẫn tinh nghịch như vậy. Buổi sáng của
tôi chợt dừng lại, như có một cỗ máy thời gian kéo lùi tôi.
***
Ngày mới ra trường tôi được phân công
tác tại Ủy ban khoa học tỉnh. Cơ quan tôi nằm trên đường Trần Phú
ngay cạnh bờ biển. Tôi và Chí học cùng lớp cùng về làm một chỗ và là
dân “ngủ bàn” tại đó. Gọi là dân ngủ bàn v́ cứ tối đến là chúng tôi
dùng những chiếc bàn gần nhau làm giường ngủ. Sáng ra lại dọn dẹp
mùng mền trước khi mọi người đến làm việc. Hai đứa chúng tôi cùng
làm chung một pḥng thí nghiệm, thỉnh thoảng công việc quá bận rộn
không kịp giờ, phải tiếp tục ở lại pḥng làm việc. Tôi quê ở Tuy
Ḥa, không có nhà tại Nha Trang nên phải ngủ bàn ở đây, nhưng Chí dù
là dân ở đây nhưng vẫn thích ở lại ngủ bàn chung với tôi v́ hai đứa
đă thân thiết, đồng cam cộng khổ với nhau từ thuở c̣n là sinh viên.
Ủy ban rộng mênh mông. Đây là một ngôi
biệt thự ngày xưa của một sĩ quan chế độ cũ, sau này nhà nước tiếp
quản dùng làm cơ quan. Phía trước có trồng vài bụi xương rồng rất
cao, gai dài và nhọn nhưng rất nhiều hoa. Hoa xương rồng không có
hương nhưng trông rất hấp dẫn. Mỗi ngày khi đi ngang qua bụi xương
rồng tôi không thể ḱm ḷng dừng lại ngắm một chút. Ngày càng nắng
th́ hoa xương rồng nở càng nhiều, những chồi thân cao lớn chỉa thẳng
lên trời và hoa nở khắp thân chen chúc trong những hàng gai nhọn.
Dăy pḥng phía sau ngôi biệt thự được phân cho những cặp vợ chồng
cán bộ nhân viên trong ủy ban chưa có nhà ở. Mọi người sống nơi đây
ra vào giờ giấc tương đối tự do. Ngoài giờ hành chính, cánh cổng
biệt thự chỉ khép hờ chứ ít khi được khóa.
Một buổi sáng sớm, trong khi thu dọn
những chăn chiếu trên bàn trước khi mọi người đến làm việc, tôi ngó
ra bụi cây xương rồng theo thói quen, chợt thấy một mái tóc dài tha
thướt bên cạnh. Tôi dụi mắt cứ ngỡ nh́n nhầm. Bàn tay nhỏ nhắn đưa
lên hái một bông xương rồng trên cao rồi giật tay xuống xuưt xoa.
Mặc vội chiếc quần dài và khoác chiếc áo, tôi tiến ra ngay bụi cây.
Đôi mắt tṛn to, lộ vẻ ngạc nhiên và sợ
hăi khi thấy tôi xuất hiện vào cái giờ quá sớm chưa có ai đến làm
việc này:
-- Anh…cho xin cái bông quỳnh nhé.
Tôi suưt ph́ cười. Lần đầu tiên tôi
chợt nhận ra cái hoa xương rồng này thật cũng thật giống hoa quỳnh.
Tôi nghiêm mặt lên giọng ra bộ một ông
chủ:
-- Làm ǵ có hoa quỳnh mà xin. Cô ở
đâu, tên ǵ, có biết đây là cơ quan không mà tự do ra vào như thế.
Lại toan tính xâm phạm tài sản của nhà nước.
Em vẫn dịu dàng với giọng nói nhẹ nhàng
-- Dạ em tắm biển bên kia, thấy hoa nở
đẹp quá nên xin ….
Giờ th́ tôi nh́n kỹ lại em. Một khuôn
mặt trái xoan nhỏ nhắn, với đôi mắt đen tṛn như hai hạt nhăn. Tôi
như nh́n thấy bóng ḿnh vụng về thô bạo trong đôi mắt đẹp đến nao
ḷng ấy. Thi nhân thường ví đôi mắt người đẹp giống như hồ thu. Ngay
giây phút ấy, cái thằng tôi tuổi vừa đôi giáp đă sẵn ḷng chết đuối
trong cái hồ thu ấy. Từ địa vị gia chủ và kẻ trộm, tôi và em đă đổi
vai cho nhau. Em đă ban cho tôi một ân huệ được gai xương rồng đâm
cào trầy tay để hái những bông hoa tươi thắm.
Kể từ lúc biết em mỗi sáng đều đặn đi
tắm biển, tôi thức dậy sớm hơn b́nh thường, chạy ra biển vươn vai
làm vài động tác khởi động, bơi một ṿng và quay lại giả như t́nh cờ
gặp em. Dần dà, ngoài những câu chào xă giao, tôi và em nói với nhau
nhiều chuyện thân thiết hơn. Tay tôi bị gai xương rồng đâm chi chít
hơn. Tôi cũng chiết vài cây xương rồng để em đem về trồng trước nhà.
Suốt những ngày hè sau đó, tôi trở thành một anh chàng dại khờ ngày
ngày hái những bông hoa xương rồng mà về sau chúng tôi đặt cho nó
một cái tên theo tên của em: Diễm Quỳnh.
Người ta nói yêu là mất hết sáng suốt,
h́nh như tôi cũng như thế, tôi c̣n lấy những chiếc b́nh tam giác
trong pḥng thí nghiệm để tặng cho em cắm hoa xương rồng. Chí phát
hiện ra bí mật của tôi và tôi luôn phải để sẵn những gói thuốc lá
hối lộ cho nó để khỏi phải làm bản kiểm điểm v́ làm mất dụng cụ của
pḥng thí nghiệm mà chỉ cần làm bản thanh lư bể vỡ mỗi cuối quư. Một
hạnh phúc bù đắp cho sự thua lỗ đó là mỗi ngày được ngồi trên bờ
biển, khi ánh mặt trời vừa ló dạng ngoài khơi, ngắm em với thân h́nh
thon thả, bước đi dịu dàng, đưa tay vấn mái tóc dài lên thành một
búi sau ót, để lộ chiếc cổ thanh thanh trắng ngần, chậm chậm từng
bước xuống biển và bơi thật xa ra, bồng bềnh trong ánh ban mai một
màu sáng rực.
Tôi là con một trong gia đ́nh tương đối
khá giả. Tốt nghiệp xong đại học, ba mẹ tôi thưởng cho tôi chiếc xe
cúp Nữ hoàng, loại xe hạng nhất thời đó mà ở cái thành phố Nha Trang
này h́nh như chưa ai có. Thời ấy xe gắn máy thuộc loại hiếm hoi, nhà
nào có được chiếc xe Honda PC, 67, 68… đă là sang lắm rồi. Sau này
khá hơn, người ta sắm những chiếc xe Cub cối, Cánh én, Eco… nhưng
phần lớn là những mua từ xe từ nghĩa địa xe cũ, với những giấy tờ
chữ Miên lăng quăng mà người ta thường gọi là “giấy giun” đem về tân
trang dùng lại. Để mua chiếc xe mới nguyên này, ba tôi phải nhờ chú
tôi mua tận Sài G̣n của một thuyền trưởng tàu viễn dương mang về
bán. Gọi là thưởng cho tôi chiếc xe, nhưng thật ra, vẫn phải mang xe
về cất ở nhà, khi nào tết hoặc nghỉ hè, tôi về thăm nhà th́ mới được
đi chiếc xe đó. Tôi có nhiệm vụ phải chạy chiếc xe về tới Tuy Ḥa
chứ không thể bỏ lên bất cứ chiếc xe đ̣ nào để chở về được, v́ nếu
trầy một chút là chiếc xe giảm đi giá trị, và cũng v́ đó là một gia
tài rất lớn vào thời đó nên không thể nào gởi theo xe đ̣ mà an tâm
được.
Ngày tôi vào Sài g̣n nhận xe, chú tôi
dặn:
-- Xe đang chạy rodage, đến một ngàn
cây số mới hết rodage. Trong thời gian đó, phải chạy chậm tốc độ
45km/ giờ, không được chạy hết ga, không được leo đèo và nhất là
không được chở trong thời gian này. Xe có bền hay không là nhờ quá
tŕnh rodage này, nếu không đúng cách sẽ tạo các vết nứt, dù rất
nhỏ ở các chi tiết máy, về sau chính là nơi xuất phát mọi hư hỏng
của xe.
Tôi thuộc ḷng lời dặn của chú và sung
sướng cầm lái xe chiếc xe chạy từ Sài G̣n về Nha Trang. Đường dài
vài trăm cây số không c̣n thấy dài khi tôi nghĩ đến em. Những tháng
ngày hái hoa, tắm biển đă làm cho em và tôi trở nên gần gũi hơn. Mỗi
sáng, sau một ṿng bơi, mái tóc dài búi chặt của em thường bị tuột
ra và tuôn dập d́u trên mặt nước trông em đẹp như một nàng tiên cá.
Tôi thường giúp em búi lại mái tóc. Em rất ngạc nhiên khi thấy tôi
biết búi tóc. Tôi giải thích rằng ngày xưa tôi hay búi tóc cho mẹ,
nên tôi có thể búi tóc rất đẹp. Những lúc búi tóc cho em, tôi thường
thích ngắm chiếc cổ thanh thanh ẩn hiện đường gân xanh nhỏ mịn.
Về đến Nha Trang khoảng 2 giờ chiều.
Bảng cây số trên xe báo cho biết xe đă chạy gần tám trăm cây số. V́
con đường Nha Trang đi Tuy Ḥa phải đi qua vài ngọn đèo, nên tôi dự
định để xe ở lại Nha Trang chạy một thời gian đủ một ngàn cây số rồi
mới về Tuy Ḥa. Không chịu nghỉ ngơi sau một chặng đường dài, tôi h́
hục lau chùi chiếc xe sáng bóng rồi chạy đến nhà t́m em. Tôi muốn
được mời em đi chơi, định bụng chở em trên một con đường nào thơ
mộng nhất để nói lời tỏ t́nh đầu tiên.
Vừa thấy tôi em đă reo lên:
-- A, anh Hải về rồi hả. Xe anh đẹp
quá.
Tôi liền nói:
-- Quỳnh có thích đi thử một ṿng
không?
-- Đi được không anh, nghe nói là xe
mới c̣n đang rodage th́ không được chở.
Tôi giật ḿnh nhớ lời dặn của ông chú,
nhưng cũng đáp:
-- Không sao, mảnh khảnh như em th́ có
chở cũng như không chở mà thôi.
Em nhẹ nhàng ngồi lên xe sau lưng tôi.
Những con đường trong thành phố ngày thường đi xe đạp thấy dài lê
thê, hôm nay sao bỗng trở nên ngắn quá. Dù nhớ lời dặn của chú nhưng
tôi vẫn cứ lái xe ra phía bắc thành phố, leo lên dốc đèo Rù Ŕ, đi
ṿng qua đường Quốc lộ lên Thành để có cơ hội ngồi bên em thật lâu.
Ngồi trên xe, tôi bẻ chiếc gương chiếu hậu soi vào phía ḿnh. Một
h́nh ảnh thật đẹp chưa từng thấy trong đời: bên cạnh cái khuôn mặt
không đến nỗi xấu trai của tôi khuôn mặt trái xoan của em với đôi
hạt nhăn đen láy, cặp lông mày như người đẹp trong tranh và nhất là
mái tóc của em, đen dài và bay nhẹ nhàng trong gió. Em cũng nh́n tôi
trong gương và mỉm cười, tôi khao khát muốn hôn lên đôi môi hồng
tươi đó.
Tôi hỏi em:
-- Em có muốn chạy thử một chút không?
-- Có được không anh?
-- Em lái đi.
Tôi ngồi ra phía sau. Con đường tráng
nhựa dài ngút trong tầm mắt như thấp dần trong chiều tà. Hai bên
đường là những cánh đồng trải dài mênh mông. Gió lùa mái tóc em trôi
vào mặt, vào cổ tôi. Tóc em thơm ngan ngát quyện với mùi lúa chín
hai bên cánh đồng trên đường chúng tôi đang đi. Em cười hạnh phúc và
tôi cũng cười hạnh phúc. Tôi kéo nhẹ cằm em về bên phải, chỉ cho em
xem khuôn mặt tôi và em trong chiếc gương chiếu hậu. Đó là một khung
h́nh một đôi uyên ương hạnh phúc, phía sau là nền trời vàng óng của
cánh đồng xa xa dưới màu nắng quái huy hoàng trước khi sắp tắt. Rồi
tôi hôn lên môi em.
Cái khoảnh khắc đầu tiên vĩ đại nhất
của đời tôi hôm ấy được kết thúc bằng một tiếng: Rầm. Trong thoáng
chốc, từ vị trí ngồi sau lưng em tôi trở thành nằm sấp trên người
em. Mặt trời đă tắt hẳn. Định thần nh́n lại, tôi nhận ra chúng tôi
đang nằm trên bờ ruộng, ngay phía dưới con đường, bên ḷng mương mà
thường ngày chắc vẫn có nước chảy qua khi người ta bơm nước tưới
ruộng. Đất vẫn c̣n mềm và ẩm ướt. Khuôn mặt tôi vẫn đang kề môi em.
Nhưng than ôi, đôi môi tôi đă “thâm khô từ thuở định hôn người”
v́ quá sợ hăi. Chiếc nữ hoàng lộng lẫy tắt máy nằm chỏng chơ đâu đó.
Tôi đỡ em dậy và thật may mắn là cả tôi và em đều chỉ trầy xước sơ
nơi khuỷu tay. Chiếc xe đă bị vỡ hai kính chiếu hậu cùng với đèn
phía trước, nhưng vẫn dễ dàng nổ máy được để đưa em về nhà và tôi về
đến cơ quan. Chí kinh hoảng khi nh́n thấy tôi và chiếc xe lộng lẫy
trong t́nh trạng thảm thương chưa từng thấy.
Hôm sau tôi đưa xe ra tiệm nhờ người
thay lại những bộ phận bị hư vỡ và sơn giấu lại những vết trầy. V́
chiếc xe vốn thuộc loại đặc chủng thời bấy giờ nên không thể t́m ra
được phụ tùng thay thế giống hệt như ban đầu. Với con mắt nhà nghề
của ba tôi, chẳng bao lâu việc giấu diếm của tôi cũng bại lộ khi mẹ
tôi khéo léo cật vấn trong một lần Chí đi công tác ghé thăm bà. Mẹ
tôi giận dữ cực độ mỗi khi nghe nhắc đến tên em. Mối t́nh vừa mới
chớm nở của tôi, chưa kịp công khai đă phải im lặng măi măi về sau.
Mùa thu năm đó, em vào Sài G̣n học đại
học, tôi chuyển công tác về Tuy Ḥa, để lại thành phố biển một mối
t́nh đẹp nhưng gai góc như loài hoa xương rồng. Tôi ṃn lốp xe trên
con đường ra bưu điện bỏ thư cho em. Những lá thư đi thư về rồi cũng
thưa dần theo thời gian, và tronglá thư cuối cùng tôi đă gọi em là
Diễm Xưa để khép lại một mối t́nh đầu. Nhiều năm sau, trong giấc mơ
tôi vẫn nh́n thấy một dáng em mảnh khảnh, tóc đen dài, đôi mắt hạt
nhăn nh́n tôi như trách móc. Thỉnh thoảng Chí đi công tác ghé thăm
tôi, lại hay nhắc về em. Nghe đâu em theo về nhà chồng và theo đời
cơm áo.
***
-- Em khỏe không, hiện nay đang ở đâu.
Sao lại biết số phone của anh hay vậy. Tôi hỏi lại một lần nữa.
Em vui vẻ trả lời:
-- Hôm nọ em đi hội nghị, t́nh cờ gặp
anh Chí, tâm sự cũng dài ḍng, sau đó anh Chí cho em số phone của
anh. Em bây giờ về lại căn nhà cũ ngày xưa đó, hôm nào có dịp vào
Nha Trang anh ghé chơi nhé. Mấy cây xương rồng ngày xưa, hôm nay đă
cao quá và nở nhiều hoa làm em chợt nhớ đến anh nên bấm phone hỏi
thăm đó mà…
Tôi chợt nhớ đến bàn tay nhỏ nhắn ngày
trước cầm đóa hoa Diễm Quỳnh. Sau hai mươi năm, chỉ có bấm mười con
số điện thoại mà “tay em vẫn c̣n dựng đời băo lên” như thế
sao. Tôi không nhớ em và tôi đă hàn huyên những ǵ sau đó trong điện
thoại, giọng em vẫn trong trẻo nhẹ nhàng như gió thoảng, trước mắt
tôi lại hiện lên một dáng em mảnh khảnh, mái tóc đen dài, óng ả.
Không hiểu sao, trong tôi một lần nữa bỗng trỗi lên ước vọng t́m bắt
lại một bóng h́nh vẫn theo đuổi ḿnh trong giấc mơ nhiều năm qua.
Ngày hôm sau, tôi tự ḿnh lái xe vào
Nha Trang. So với nửa ngàn cây số Sài G̣n –Nha Trang ngày xưa trên
chiếc cúp nữ hoàng th́ một trăm hai mươi cây số Tuy Ḥa - Nha Trang
hôm nay đâu có nghĩa lư ǵ khi tôi ngồi trên một chiếc xe BMW kính
màu, điều ḥa mát lạnh và giọng ca ngọt ngào của Khánh Ly: “Tưởng
rằng đă quên, cuộc t́nh sẽ yên, tưởng rằng đă quên… nhưng tim yếu
mềm”. Con đường ngày xưa bây giờ không c̣n là những cánh đồng
trải dài xanh ngắt chạy tới tận chân những dăy núi xa xa, mà thay
vào đó là những ṭa nhà mới cũ nối tiếp nhau. Mùi nước hoa trong xe
sao nghe thoang thoảng như hương tóc em quyện với hương cánh đồng
lúa chín. Tôi biết rằng, chút nữa đây, tôi sẽ mời em lên xe đi một
ṿng thành phố và ngoại ô. Em sẽ ngồi ghế bên cạnh, cùng tôi ôn lại
những kỷ niệm hai mươi năm trước và biết đâu, sẽ hoàn tất nụ hôn đầu
tiên chưa trọn vẹn ngày ấy…
Một trăm hai mươi cây số đường dài và
một trăm hai mươi phút đă qua đi. Đĩa nhạc cũng hoàn thành một ṿng
quay để bắt đầu lại bản nhạc Tưởng Rằng Đă Quên một lần nữa khi xe
tôi dừng trước cửa nhà em. Ḷng tôi rộn ră và bồi hồi khi nh́n thấy
trước cổng là hai bụi xương rồng thật cao với những đóa hoa rực rỡ.
Chưa kịp tắt máy, nh́n qua cửa kính xe tôi thấy bóng dáng một người
đàn bà đẫy đà bước ra cổng, khuôn mặt bành bạnh chiếc cằm đôi, mái
tóc nhuộm hoe vàng nâu, lông mày xăm rậm ri, dưới hàng mi xăm đen
thấp thoáng đôi hạt nhăn ngày xưa.
Tôi cuống cuồng nhấn ga như trốn chạy
khi bên tai nghe văng vẳng giọng của Khánh Ly: “…một ngày thấy em
là đời bỗng đêm vây khốn”.
12/8/2009