Những t́nh khúc
đêm
Nhị Tường
Tặng những người bạn ở nhóm Paltalk- T́nh Khúc Trịnh
Công Sơn
Phượng
buông tờ báo xuống. Tối chủ nhật cô không đi đâu mà cũng chẳng có nơi nào để
đi. Đă vài năm nay cô vẫn sống như thế. Ban ngày đi làm, ăn cơm, ngủ trưa
tại cơ quan. Buổi chiều ghé đâu đó làm đĩa cơm bụi. Cuộc sống vẫn cứ trôi
qua như thế cho dù là cô có muốn thay đổi; có thay đổi chăng là chính cô tự
thay đổi những con đường đi về, những quán cơm bụi khác nhau.
Vẫn thói quen cũ sau khi đọc báo
xong, Phượng bật máy tính để t́m thư. Vào hộp thư yahoo, cô mệt mỏi khi thấy
hộp thư ḿnh có đến mấy chục thư rác quảng cáo, xoá măi cô mới t́m ra một
bức email của Phiến, người bạn học cũ. Lá thư vỏn vẹn có mấy ḍng: “Cài đặt
Paltalk đi, sẽ nghe tao hát. Đỡ buồn. Nickname của tao là Bánh Tai Heo”.
Lướt qua những trang web yêu thích cũng không có điều ǵ mới, Phượng t́m
cách cài Paltalk theo lời Phiến. Cô bấm vào ô t́m kiếm, loay hoay mất nửa
giờ để tải chương tŕnh về cài đặt . Chương tŕnh đ̣i hỏi cài đặt phải gơ
một cái biệt danh. Lấy tên ǵ đây nhỉ? Bài học đầu tiên cho người sử dụng
internet là không bao giờ để lộ tên thật của ḿnh trên những trang web. Vừa
nghĩ t́m một cái tên, Phượng lại nghĩ về chính ḿnh. Cuộc sống của cô giống
như cái bóng ủ ê kéo lê từng ngày tháng. Tuổi xuân cũng đă qua đi hồi nào
không biết. Những nếp nhăn hiện thành ngoặc đơn, ngoặc kép hai bên miệng làm
cô chẳng muốn nở nụ cười v́ sợ nó sẽ rơ ràng hơn. Đă lâu rồi cô không nhận
một lời tỏ t́nh nào của ai. Mà nào có ai c̣n biết đến cô ngoài những người
bạn đồng nghiệp đă có gia đ́nh. Đi ngoài đường th́ cô lại luôn dùng tấm khăn
che mặt, che nắng, che gió, che bụi, và che cả những ánh nh́n thương hại của
những bạn bè cũ t́nh cờ bắt gặp. Cô vẫn c̣n một vóc dáng thon thả đủ để làm
nao ḷng ai đó nh́n từ sau lưng, chính v́ thế cô không bao giờ để họ thất
vọng khi thấy được khuôn mặt thật của ḿnh. Thương Nhiều. Bất chợt cô nghĩ
ra biệt danh đó. Đă lâu cô không nghe hai từ đó, cô chợt thèm nghe giọng ai
đó thốt lên: thương nhiều.
Trên máy tính lại hiện ra ḍng
chữ: “Đă có người chọn tên Thương Nhiều, bạn hăy chọn tên khác”. Cô bực ḿnh
gơ thêm vào đó con số ngày sinh của ḿnh:ThươngNhiều 120865. “OK. Tên đă
được chấp nhận. Chúc mừng bạn Thương Nhiều120865.” Vậy là xong, đă có kẻ nói
lời Thương Nhiều với ḿnh, dù kẻ đó là chiếc máy tính cũng an ủi vậy. Cô
điền tên Bánh-Tai-Heo của Phiến vào danh sách những người bạn trên pa-nô.
Phượng biết Phiến chọn tên này v́ nhớ đến hồi học phổ thông hai đứa thường
trốn ra phía sau trường để mua bánh tai heo. Một dấu chấm đỏ đứng trước cái
tên Bánh-Tai-Heo chứng tỏ giờ này Phiến không vào mạng. Phượng lang thang
vào những chat-room khác nhau. Phiến sẽ chọn room nào nhỉ. Cô lướt qua một
lượt các danh sách các tên chat-room: Paris by night; Nghe nhạc sến th́ vào;
Chia sẻ thành thật và chân t́nh;Hát tặng người t́nh; Một thoáng đam mê; Trôi
theo gịng đời; Chán đời quá người ơi; Ai cô đơn vào đây tâm sự... Chỉ nh́n
những cái tên là Phượng biết Phiến chẳng bao giờ vào đó để mà hát v́ con bé
vốn kén nhạc, kén bạn bè lắm.
Đây rồi! Chắc chắn là Phiến sẽ
vào room này thôi: T́nh Khúc Trịnh Công Sơn. Phượng bấm ngay vào ḍng tên
của room, chẳng ngờ con trỏ lại lọt xuống hàng dưới: Diệu Pháp. Chậc, cũng
chẳng sao, chắc là tên một người đẹp nào đó. Một cửa sổ bung ra trên màn
h́nh và một ḍng chữ hiện ra: Chào Thương Nhiều. Bên trên là biểu ngữ: “Mời
quí vị trật tự lắng nghe bài thuyết pháp về đề tài Luân Hồi và Tái Sinh”.
Phượng bật cười lẩm bẩm một ḿnh: “Chắc ḿnh sắp tới số hay sao mà lại lọt
vào đây để nghe chuyện luân hồi và tái sinh”. Cô quay lui để bấm vào lại
ḍng chữ T́nh Khúc Trịnh Công Sơn. Một biểu ngữ hiện ra với ḍng chữ:
“Sống trong đời sống cần có một
tấm ḷng...
TCS”
A, th́ ra đó là tiêu chí của
chát-rum này. Một nhân vật mang biệt hiệu Tháng-Sáu-Trời-Mưa gơ ngay mấy
ḍng chữ:
_Chào Thương Nhiều.
Mọi người trong pḥng cũng gơ mấy
chữ:
_ Chào Thương Nhiều mới vào
pḥng.
_ Biệt hiệu này dễ thương quá há
_ Tên là Thương Nhiều th́ chắc là
con gái rồi.
Phượng nh́n phía vào ô cửa sổ bên
trái thấy thiên hạ với những biệt hiệu rất ngộ nghĩnh đang chat với nhau:
_ Man2182003: Chào Đôi-dép
_ Rách-nát: dĩa của bác Guốc bị
mẻ rồi
_ Rách-nát: bỏ tô vào mà hát bác
Guốc
_ Thảo Nguyên5: Hổng phải đâu
Rách
_ Phiến đá1: Chào rách nát
_ Rách-nát: Hân hạnh cúi đầu chào
Phiến Đá
_ The Quiet_Man: Chào anh trai
Phong Trần
_ OngGia_Noel_2002: Tuyệt vời,
Lynh
_ The Quiet_Man: Khỏe không anh?
_ Thảo Nguyên5: nhỏ kia mới té đó
_ Au- revoir- mon- amour: Hát Hay
quá
_ Phong Trần 2k3: Hello Ông già
Nô en
_ Phong Trần 2k3: Hi Dép
Đọc đoạn đối thoại của họ, Phượng
đoán là họ quen nhau đă lâu và thường gặp gỡ nhau trong room này như là một
ngôi nhà chung. H́nh như bác Guốc nào đó vừa hát “bể dĩa”; thính giả cũng dễ
chịu và độ lượng.
Có ai đó đang hát: Tháng sáu trời
mưa trời mưa không dứt, trời không mưa anh cũng lạy trời mưa....
Phượng gơ ngay mấy ḍng:
_ Sao pḥng nhạc Trịnh Công Sơn
lại hát bài Tháng Sáu Trời Mưa?
Tháng-Sáu-Trời-Mưa gơ đáp:
_ Anh Lynh đang hát tặng cho
Tháng-Sáu-Trời-Mưa đó.
Phượng nh́n phía bên phải khung
cửa sổ th́ thấy biểu tượng chiếc mi-crô đang nhấp nháy với cái tên Lynh_2.
Lynh_2 đang hát. Anh có giọng hát rất hay và ấm. Tiếng ghi-ta thùng đệm theo
của anh nghe gần gũi như một đêm lửa trại nào đó trong thời sinh viên của
cách đây nhiều năm của Phượng. Khi tiếng hát dứt lời, những ḍng chữ của các
khán giả tới tấp hiện ra:
_ Hay quá
_ Bravo ooooooooooooooo
_ Clapssssssssssssssssss
_ Hay wá
Phượng cũng gơ vào máy:
_ Ca sĩ hát hay quá. Xin mời ca
sĩ ly nước trà đá.
Lynh nói: Xin cảm ơn cả nhà, cảm
ơn mọi người, cảm ơn Thương Nhiều về ly nước trà và lời khen. Xin được hát
một bài khác tặng Thương Nhiều. Xin lỗi trước nếu hát mà quên lời nha.
Phượng nghe tim ḿnh xao xuyến
khi nghe ai đó gọi lên hai chữ Thương Nhiều dành cho ḿnh. Cô nhớ đến Quang.
Người bạn trai đầu đời học cùng lớp ngoài Đà Nẵng. Sau những buổi hẹn ḥ,
mỗi khi đưa cô về kư túc xá Quang thường hay nói trước khi tạm biệt: “Chúc
Phượng ngủ ngon, thương nhiều.”
Lynh dạo đàn lần nữa. Âm giai mi
thứ vang lên làm Phượng ngẩn ngơ. Cô không biết Lynh sẽ hát bài ǵ nhưng
dường như cây đàn bị lạc dây. Cô gơ:
_ Ca sĩ so dây lại đi, h́nh như
lạc dây ré.
Lynh đáp:
_ Đúng vậy, đợi Lynh một tí để
lên lại dây đàn nhé. Thương Nhiều nghe giỏi ghê.
Một thoáng im lặng. Trong room
không ai gơ thêm câu nào. Lynh dạo đàn lần nữa và cất tiếng hát: Nắng có
hồng bằng đôi môi em. Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Rách-nát nghịch ngợm gơ ngay ḍng
chữ:
_Trùii ui, như cánh vịt quay.
Cathy gơ:
_ Hay quá đi, bravo. Im lặng nghe
Rách-nát. Anh Lynh hát bài này chắc là tặng chị Thương Nhiều rồi.
Đôi-dép:
_ Mọi khi anh Lynh chỉ hát có một
bài thôi mà hôm nay hát sung ghê.
Mặc cho mọi người gơ ǵ th́ gơ.
Lynh vẫn giữ micrô và tiếp tục hát. Dường như khi thấy mọi người chọc ḿnh
Lynh bỗng đổi sang giọng miền Trung:
Néng có hồng bèng đôi môi em
Mưa có buồn bèng đôi méc em...
Nghe Lynh hát giọng “Quảng Nam-
Đà Nẵng” Phượng lại càng nhớ đến Quang. Hồi mới ra ngoài Đà Nẵng học, nghe
người địa phương phát âm, Phượng thường hay nh́n và uốn miệng theo giọng nói
của họ. Mấy năm học ngoài đó đă làm cho Phượng có thể bắt chước theo và cảm
thấy giọng miền Trung thật thân thiết và dễ thương. Phượng thấy Lynh hát sai
v́ quên vài chỗ liền gơ theo để nhắc Lynh:
Nắng có c̣n hờn ghen môi em
Mưa có c̣n buồn trong mắt trong
Từ lúc, đưa em về
Là biết xa ngh́n trùng.
Và cứ như thế Phượng gơ trọn bài
hát cho đến khi Lynh dứt lời. Mọi người lại gơ tới tấp:
_ Anh Lynh người đà nẽng hỉ?
_ Anh hoát hai quóa!
Lynh cười:
_ Xin cảm ơn Thương Nhiều đă gơ
bài hát nhắc giúp cho Lynch. Thương Nhiều lên hát nha
Phía dưới chiếc micrô Lynh đang
nắm năy giờ là bàn tay giơ lên của Cathy. Giờ đây tên của Cathy nằm ngay bên
cạnh chiếc micro và ḍng chữ của Lynh xuất hiện:
_ Trời ơi, Cathy giựt mi-crô.
Giọng của Cathy vang lên:
_ Cathy giật mi-crô v́ Cathy giơ
tay năy giờ mà anh Lynh định nhường micrô cho Thương Nhiều. Anh Lynh ưu ái
thiên vị Thương Nhiều quá đó.
Phượng nghe giọng của Cathy sao
giống giọng chị Như ở cơ quan. Chị Như có khuôn mặt đẹp, thân h́nh ngoại cỡ,
thường nói rất nhanh và nói nhiều. Bất giác Phượng gơ:
_ Nghe giọng Cathy chắc là Cathy
tốt bụng nhưng nặng cân lắm phải không?
Thảo Nguyên 5:
_ Úi trùi ui, ở đây hôm nay có
ông thầy bói nữa ta.
Cathy đáp:
_ Cathy cao 1m 39 nặng 93 kư.
_ Ghê quá.
_ Chắc là Cathy không đi mà lăn
tṛn rồi
Thế là mọi người đua nhau gơ vào:
hi hi hi, ha ha ha... làm cho Cathy cũng không hát được. Phượng gơ:
_ Thôi Cathy hát đi, Thương Nhiều
nghe xong sẽ bái bai cả nhà để đi ngủ.
_ Nếu Thương Nhiều định đi ngủ
th́ hát trước đi vậy.Cathy chuẩn bị đi ăn đám cưới rồi. Cathy nói.
_ Vậy Cathy hát bài: "Một cơi đi
luôn" đi. Đôi-Dép nghịch ngợm gơ.
Cả pḥng yên lặng chờ nhưng
Phượng loay hoay chưa biết làm thế nào để có thể hát. Cô bấm vào những biểu
tượng trên cửa sổ, nhưng dường như nó không hoạt động ǵ cả.
Thảo Nguyên 5 nói:
_ ThươngNhiều120865 tức là sinh
năm 1965 là tuổi Rắn phải không?
Đôi-dép gơ:
_ Hèn ǵ ẹo bạo, năy giờ mà không
chịu cất tiếng sáo cho người ta nghe.
Lynh bỗng lại bấm micrô:
_ Thôi để Lynh hát tiếp nha, hôm
nay Lynh bỗng thấy có hứng quá đi.
Lynh dạo đàn và hát rất hay: Ru
măi ngàn năm ḍng tóc em buồn, bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm...
Rách-nát gơ:
_ Nghe Thương Nhiều đ̣i đi ngủ là
anh Lynh đă hát ru rồi. Đúng là thiên vị đó nha.
C̣n Đôi-Dép th́ gơ:
_ Bàn tay em sáu ngón anh ru làm
sao...
Mọi người nhao nhao phản đối sự
bôi bác của Đôi-Dép. Phượng thấy hào hứng với những người bạn mới nghịch
ngợm này. Cô gơ theo lời hát như thể đang hát theo Lynh. Xưa nay Phượng vốn
khó tính, cũng như Phiến, Phượng kén bạn bè và kén nhạc. Nhạc Trịnh Công Sơn
th́ Phượng chỉ thích nghe mỗi ḿnh ca sĩ Khánh Ly hoặc Hồng Nhung. Vậy mà
hôm nay nghe Lynh hát Phượng bỗng thấy xao xuyến thật sự. Qua giọng hát
Phượng đoán chắc Lynh chắc hơn cô khoảng vài tuổi. Khá lâu rồi cô chẳng thấy
rung động trước một đấng mày râu nào cả, thế mà giờ đây, cô cảm thấy yêu mến
một con người ḿnh chưa hề thấy mặt mà lại ân cần này, có thể bởi v́ Lynch
đă hát những bài hát mà cô vốn yêu thích, những bài hát gắn với thời trẻ
trung tươi đẹp nhất của đời cô.
Phượng gơ:
_ Ca sĩ hát hay như thế làm sao
khán giả đi ngủ được?.
Lynh hát thêm một bài Vết lăn
trầm nữa và nhường micrô lại cho Rách-nát, rồi bấm vào một cửa sổ khác để
chat riêng tư với Phượng:
_Thương Nhiều ở Việt Nam hay ở
đâu?
_ Việt Nam. C̣n anh Lynh ở đâu?
Sao anh không hát nữa?
_ Ở Úc. Tối nay hát nhiều rồi.
_ Ngày mai thứ hai anh có phải đi
làm không? Bây giờ bên đó mấy giờ rồi
_ Có. Hai giờ sáng. 9 giờ sáng
mới đi làm.
_ Sướng vậy? Bên này 7 giờ đă
phải đi làm rồi. Trưa ăn cơm tập thể, ngủ tạm trên bàn. Chiều về ăn cơm bụi.
6 giờ tối về được đến nhà mệt lả.
Bỗng dưng Phượng thích kể lể mặc
dù chẳng biết người nghe ḿnh là người như thế nào. Lynh đáp:
_ Đời sống mà
Phượng yên lặng hồi lâu. Ở nơi
một toàn những người nghịch ngợm, giết th́ giờ hoặc giải buồn bằng cách tán
nhảm, hát ḥ với nhau, bỗng nghe được một câu đầy triết lư: đời sống mà.
Phải, đời sống mà. Vậy là Phượng
phải chấp nhận cuộc sống như nó vốn có. Bởi đó chính là đời sống. Phải chấp
nhận là đời sống luôn có sự mệt mỏi, có sự chán nản, và con người vẫn phải
sống. Nếu ḿnh không chấp nhận th́ sao nhỉ? Chắc là phải đi vào room bên
cạnh để nghe bài thuyết giảng về luân hồi và tái sanh mất. Phượng chợt bật
cười. Cũng may là đang chat nên Lynh không hề biết Phượng đang cười. Lynh
gơ:
_ Thương Nhiều c̣n đó không?
_ Dạ c̣n. Mọi người thường thức
khuya để hát như thế hả anh?
_ Ừ, họ cứ đến và hát như vậy đó.
Tùy theo họ ở quốc gia nào; room này có thể kéo dài thâu đêm suốt sáng.
_ Những người đến không v́ mong,
những người khuất không v́ quên. Phượng gơ một câu trong một bài hát của
Trịnh Công Sơn.
_ Thương Nhiều đang hát đó hả.
_ Không. Chuẩn bị off dù chưa
buồn ngủ.
_ V́ sao vậy?
_ V́ sợ viêm màng túi v́ vào mạng
quá lâu.
_ Vậy bai nhé, chúc ngủ ngon
Thương Nhiều.
_ Ok, bái bai.
Phượng tắt máy, tắt đèn. Vào
giường nằm đă khá lâu nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Cô chợt nhớ đến
Phiến. Phượng chợt hiểu v́ sao Phiến lại rủ cô đến một nơi chat như thế này.
Phiến biết cô vẫn đơn độc và buồn. Phiến mong cô có được một niềm vui sau
một ngày làm việc dài lê thê trong những bổn phận của đời sống; được sống
những giờ phút thư giăn với những người luôn biết rằng sống trong đời sống
cần có một tấm ḷng. Phượng nghĩ đến Lynh. Cô vẫn không biết anh có vóc
dáng, mặt mũi như thế nào ngoài một điều là anh có giọng hát hay và thích
những bài hát mà Phượng thích. Phượng vẫn cứ miên man nghĩ, nghĩ đến Cathy,
Đôi-dép, Rách-nát, Thảo nguyên 5, và những người bạn dễ thương nghịch ngợm
khác. Có lẽ họ cũng giống Phượng, sống ở đâu đó trên hành tinh này hàng ngày
mệt mỏi và buồn tẻ với công việc, đêm về hát ḥ vui với nhau. Phượng thấy
dường như ḿnh đang được sống thêm một thế giới khác, lần đầu tiên sau nhiều
năm cô được rơi vào giấc ngủ mà không cảm thấy đêm nặng nề và quạnh quẽ
nữa...
* * *
Chiều thứ hai, vừa đi làm về,
Phượng đă ngồi ngay vào máy vi tính. Cô nhắp chuột ngay vào biểu tượng
Paltalk. Tối hôm trước Phượng đă đánh dấu đường vào room của Nhóm T́nh Khúc
Trịnh Công Sơn. Cô bấm vào đó. Máy tính hiện lên ḍng chữ: Nhóm không tồn
tại. Phượng thẫn thờ. Có lẽ, vào chủ nhật sau họ mới xuất hiện, Phượng tin
là họ sẽ trở lại, v́ cô biết họ cũng như cô, sẽ t́m đến nhóm này, để hát
những t́nh khúc yêu thích, để sống với một tấm ḷng. Cô chợt nhận ra ḿnh đă
bước vào một thế giới ảo và gặp gỡ và yêu mến những con người ảo, để rồi
trong thế giới ảo đó; tồn tại; một nỗi nhớ có thật.
2003 |