Tiếng vọng
- Đào Thị Thanh Tuyền -
“….Rồi khi anh đến dịu êm trong
cuộc đời …. Thà rằng anh nói tiếng chia tay ….”. Có ai hát bài hát đó để cho
trái tim cô luôn thổn thức ? Nhấc điện thoại gọi cho hắn, cô cứ nghe hoài,
nghe hoài những tiếng tút tút, cô nghe như nghe tiếng vọng từ trái tim ḿnh.
Đó là một cái điện thoại di động
được đặt trong xe. Khi mới quen với cô hắn đă nói như vậy. Vốn rất hay quên
và lười ghi, cô đă cài con số vào trong máy điện thoại của cô và mỗi lần gọi
cho hắn cô chỉ cần bấm một phím. Nhưng cũng thảng hoặc cô mới gọi, một phần
v́ cẳng có ǵ quan trọng để nói ngoài những chuyện mưa nắng, thời tiết, phần
khác nếu bấm một phím để gọi cho hắn thường là lúc trên xe hắn có vài người
nữa, không tiện cho những chuyện riêng tư.
Hắn làm việc trong một công ty
nước ngoài, c̣n cô là một viên chức nhà nước chính hiệu. Giờ làm việc của
hắn bắt đầu vào lúc 8 giờ sáng và chấm dứt vào lúc 6 giờ chiều, c̣n cô luôn
bắt đầu vào lúc 7 giờ 30 và chấm dứt vào lúc 4 giờ 30. Giờ hắn vào cơ quan
để cô có thể gọi và gặp hắn là lúc cô đang bận ở pḥng thí nghiệm , lúc cô
thong thả gọi cho hắn là lúc hắn đang đi công tác ; nói chung hắn ít khi có
mặt ở văn pḥng và nếu hắn không chủ động gọi cho cô, cô rất khó liên lạc
được với hắn.
Khi gọi cho hắn, cô chỉ cần ấn
một phím, nhưng lần nào cũng như lần nào điện thoại đều báo bận. Ban đầu cô
không hiểu tại sao lúc nào điện thoại cũng báo bận, măi sau cô nhớ lại có
lần hắn nói lúc hắn tắt máy xe là tắt luôn cả điện thoại. Cô lục t́m số điện
thoại của công ty hắn. “Alô, cho tôi nói chuyện với anh K”, và bao giờ cũng
nhận được một điệp khúc: “Anh K không có ở đây”, hay: “Anh K đi công việc
với sếp rồi…”.
Có một thời gian ngày nào điện
thoại nhà cô cũng reng vào một giờ nhất định: 11 giờ 30 khi cô vừa đi làm
về.
- Alô, em khỏe không?.
- Khoẻ lắm, hôm qua khoẻ, hôm nay
vẫn c̣n cái khỏe ngày hôm qua.
- Em đang làm ǵ ? Aên cơm chưa ?
- Sắp.
- Sáng nay có đi công tác ở đâu
không ?
- Không, ở cơ quan.
- Công việc nhiều không ?
- Không, nhàn nhă, vừa làm vừa
tán dóc, vừa nghe nhạc …
Cứ như thế ngày nào cũng như ngày
nào. Thế rồi hắn bỗng bặt tăm cho cô có cảm giác điện thoại nhà cô không
biết đổ chuông. Cô bỗng thấy hụt hẫng, thiếu vắng và mất mát. Cô nhớ hắn,
nhớ những lời tán tỉnh trơn tuột, cho dù có đôi khi những lời tán tỉnh này
làm cô bực ḿnh.
Một tuần liền, ngày nào cô cũng
bấm một phím trên cái máy điện thoại nhà cô, nhưng lần nào cô cũng nghe
những tiếng u, u dài nối máy để cuối cùng là những tiếng tút tút ngắn của
tín hiệu báo bận. Thỉnh thoảng tín hiệu báo bận là những tín hiệu nhạc, nếu
có đổ chuông ở đầu dây bên kia là những tiếng rè rè, đó là lúc cô gặp được
hắn, để rồi nếu thuận tiện, có nghĩa là trên xe chỉ có ḿnh hắn: “Em đặt máy
xuống anh gọi lại”. Hắn sợ cô tốn tiền.
Thế rồi thành thói quen, mỗi khi
đi làm về cô đến bên cái điện thoại, chỉ cần ấn một phím. Tự nhiên cô đâm ra
ghiền nghe những tiếng tút tút của chiếc điện thoại. Chẳng nghe được tiếng
rè rè, và v́ vậy cô bặt tăm hắn.
Hai thành phố cách nhau một ngày
đường đi xe hơi, một buổi tối nếu đi bằng tàu lửa và một giờ đồng hồ nếu
ngồi máy bay. Điện thoại th́ cứ mỗi phút nói chuyện tốn khoảng hai ngàn bốn
trăm đồng. Mối t́nh của cô và hắn nếu quy ra tiền mà tính th́ phải nói gấp
không biết bao nhiêu lần lương tháng của cô. Cô quen hắn một năm, gặp hắn
ba, bốn lần, mỗi lần một buổi tối, với một bữa ăn tối và tốn ba lít xăng hắn
chở cô chạy ḷng ṿng khắp cái thành phố rộng lớn. Lần gặp nhau sau, cô có
cảm giác trên trán và chuôi mắt của cô lại xuất hiện thêm một vết nhăn nữa
so với lần gặp trước. Cô lại đánh phấn nhiều hơn – một điều cô không dám
nghĩ đến là lớp phấn sẽ luôn tỷ lệ nghịch với t́nh cảm của hắn dành cho cô.
Một tuần cô viết đều đặn cho hắn
hai lá thư, đó là cách tiết kiệm nhất v́ mỗi lá thư cô chỉ tốn có bốn trăm
đồng tem, đôi khi sang hơn cô gởi chuyển phát nhanh, và thế nào hắn cũng
điện thoại cho cô, càu nhàu: “Em gởi chuyển phát nhanh làm ǵ, anh thường
xuyên vắng nhà, bưu điện họ không phát nếu không đúng tên người nhận, mất
công anh phải ra bưu điện nhận”. Cô hiểu, hắn nói như vậy có nghĩa là gởi
chuyển phát nhanh vừa tốn tiền của cô, vừa mất công của hắn. Đó không phải
là điều hợp lẽ, nhất là trong thời buổi kinh tế thị trường….
Đă hơn hai tháng hắn không liên
lạc với cô tuy những lá thư của cô vẫn gởi cho hắn đều đặn, nhưng chỉ c̣n
ḿnh cô độc thoại: H́nh như trời bắt đầu vào mùa thu, trời không c̣n nắng
gay gắt nữa, trời ui ui làm em thấy nhức đầu và thấy nhớ anh. Chiều thứ bảy
hôm nay thật tệ hại với em, lang thang ra phố, tốn tiền v́ mua sắm, tại sao
anh không gọi cho em ? Tại sao anh im lặng ? Em sắp vào, biết liên lạc với
anh thế nào để an ra đón ? Tại sao chẳng bao giờ em gọi được cho anh ? Những
điệp khúc cứ lặp đi lặp lại làm cô thấy mệt mỏi. Cô đâm ra suy nghĩ lung
tung, đặt ra lắm giả thuyết và tự giải đáp bằng những câu trả lời lờ mờ
không căn cứ. Tuyệt nhiên có một điều cô không đặt ra, không dám đặt ra: hắn
đă chán cô ! Đôi khi cô cũng thoáng nghĩ đến điều đó, nhưng rồi cô nghĩ lại,
chán điều ǵ cơ chứ, cô mới gặp hắn ba bốn lần, viết cho hắn th́ quá nhiều
lá thư, nhưng đó là thư chứ không phải là cô bằng xương bằng thịt. Hắn đă
gọi điện thoại cho cô, vậy th́ không có lư do ǵ mà hắn chán cô… Đầu óc của
một người quanh năm tiếp xúc với những phản ứng hóa học, những bài toán và
những con số làm cô không thể nào tin rằng hắn đă chán cô. Cùng với một suy
nghĩ rất logic của riêng ḿnh, cô nghĩ phải gần gũi tiếp xúc nhiều mới chán,
c̣n giữa cô và hắn là t́nh cảm của một khao khát muốn gần nhau. Không biết
có phải đó là chủ quan của riêng cô hay không?
Công việc của pḥng thí nghiệm
ngày càng tàn phá đi nhan sắc của cô, da của cô ngày càng khô hơn, nhưng
t́nh của cô đối với hắn ngày càng nặng. Khoảng cách tính bằng kí-lô-mét giữa
cô và hắn nhiều quá lên đến hàng trăm, làm cô không hiểu được nhiều về hắn,
làm cho cô hết sức mơ hồ về hắn. Chưa bao giờ cô biết đến cơ quan hắn làm
việc, cô tưởng tượng ra một văn pḥng chỉ có tiếng rè rè của máy điều ḥa
nhiệt độ và tiếng sột soạt của những tờ giấy lật đi lật lại, không phải là
khoảng không gian của cô, những cánh cửa được mở toang cho thoáng khí, hay
từ chỗ bàn làm việc của cô, cô có thể thấy được tất cả những sinh hoạt ở
ngoài đường phố, bạn bè cô đến chơi có thể ung dung chạy xe một mạch đến
pḥng làm việc của cô, giờ giấc của cô thoải mái …. Nói chung, chính v́
những điều thoải mái ấy làm đầu óc cô càng suy nghĩ lung tung về hắn hơn.
Cô cóthể cân chính xác một vật
đến hàng không phẩy không không một miligam, chỉ cần bóp nhẹ cái b́nh tia là
cô có thể đong chính xác mười mililít, nhưng cô không thể nào đo lường được
t́nh cảm của hắn dành cho cô dù là một phép đo có nhiều sai số. Cô có thể dễ
dàng nhỏ một giọt hóa chất để biến đổi từ màu hồng sang xanh, từ màu đỏ sang
tím, nhưng chỉ một cuộc gọi cho hắn thôi, chỉ cần một cái nhấc máy và bấm
một phím để nói chuyện với hắn, mà sao cô thấy hắn như chim trời cá bể.
Bất hạnh của một con người là
trong lúc đau khổ lại nhớ về những điều hạnh phúc, có ai đó đă nói như vậy.
Cô đang bất hạnh, cô quyết định sẽ ở nhà một ngày và cố gọi cho hắn, cho
trắng ra trắng, đen ra đen. Trái tim sẽ được ngủ yên với chính xác như từng
kết quả kiểm nghiệm, không lập lờ, một người làm công việc kiểm nghiệm như
cô, không được quyền lập lờ….
Buổi sáng 8 giờ cô gọi cho hắn,
điện thoại báo bận. 8 giờ 20, cô bấm một phím, một tiếng kêu rè rè ở đầu bên
kia. Tự dưng cô giật ḿnh, h́nh như lâu quá không nghe tiếng rè rè, lâu lắm
rồi cô chỉ toàn nghe tút tút, cô bỗng phát hoảng, rồi như có một phản xạ vô
thức cô lật đật đặt máy xuống…. Chuông điện thoại nhà cô bỗng reng làm cô
giật ḿnh thêm lần nữa.
- Alô, chị Ch. hả? Bệnh hay sao
mà không đến cơ quan ?
- Ừ cũng hơi nhức đầu.
- Sếp nói chị đến họp.
- Họp v́ cái tội ǵ ? Quan trọng
không ?.
- Em không biết, à cái mẫu …. Chị
làm chưa, khách hàng đang đến hỏi kết quả.
- Xong rồi, hôm qua chị quên
chuyển lên đánh máy.
- Chị đến cơ quan ngay nghe, sếp
đang đợi và khách hàng cũng đang đợi đó….
Trước khi rời khỏi nhà, cô bấm
một lần nữa một phím trên chiếc máy điện thoại. Đang buổi sáng, chắc cólẽ có
quá nhiều cú điện thoại, nên đường dây nối hơi lâu, cô sốt ruột và cuối cùng
tiếng rè rè mất tăm, lại là những tiếng tút tút quen thuộc. Cô ngạc nhiên,
mới có mấy phút thay quần áo, thế mà cô và hắn đă lạc mất nhau.
Buổi họp kéo dài đến trưa. Vừa mở
cánh cửa vào nhà,cô đến ngay bên máy điện thoại, bấm một phím. Buổi trưa
những tiếng u… u nối máy không dài, đầu dây bên kia có tiếng rè rè. Hồi hộp,
cô tự nhủ thế là cuối cùng cũng gặp hắn, giờ này có lẽ chỉ có ḿnh hắn… rất
thuận tiện để cho cô nói và hắn nói …. Thế nhưng, đầu dây bên kia cứ rè rè
măi, tiếng đổ chuông không người bắt máy. Cô chợt nhớ có lần hắn nói, cái
điện thoại này khi tắt phải tắt hai nút, nếu tắt một nút vẫn nghe đổ chuông.
Tiếng rè rè kêu chán chê, cũng phải chấm dứt bằng những tiếng tút tút. Cô
thay quần áo để ăn cơm. Trước khi ngồi vào bàn ăn, cô bấm phím một lần nữa,
vẫn là những tiếng rè rè không người bắt máy ….
Cô mất mười lăm phút để ăn cơm.
Dọn dẹp xong cô lại đến bên chiếc điện thoại và bấm một phím, vẫn là những
tiếng rè rè. Cô gác máy, đi ra đóng cửa nhà để chuẩn bị nghỉ trưa. Trước khi
lên giường cô lại bấm một phím. Kỳ lạ thay những tiếng rè rè đă biến mất,
thay vào đó là những tiếng tút tút báo hiệu đầu dây bên kia đă có người tắt
máy. Cô liếc nh́n đồng hồ, khoảng thời gian cô đi ra đóng cửa không đầy ba
phút. Có nghĩa là trong ba phút cô đi ra đóng cửa th́ cách nơi cô ở hàng
trăm kí-lô-mét hắn cũng mở cửa xe và vào tắt máy điện thoại. Cô thẫn thờ,
ngày nay là ngày ǵ mà cô và hắn đă lạc mất nhau chỉ trong ṿng vài phút? Tự
nhiên cô thấy như đang bị ma ám. Hay là những tín hiệu trong điện thoại đang
chọc tức trái tim đau khổ của cô. Nhưng làm thế nào mà một thiết bị viễn
thông, một kỹ thuật tiên tiến của loài người cuối thế kỷ hai mươi lại có cảm
xúc để đùa giỡn với trái tim nóng hổi của cô. Nhất định phải là hắn, hắn đă
hiện diện ở đó, một nơi hàng ngày cô mong muốn gọi được cho hắn, nhưng cô đă
bị lệch pha với hắn, cô đă chậm dù chỉ là trong vài phút. Cô biết, dù chỉ
một vài phút nhưng cũng đă có những cuộc đời lạc mất nhau ….
Mệt mỏi, đau đầu v́ suy nghĩ, cô
ngủ thiếp đi với đầy mộng mị. Cô mơ thấy hắn, cô thấy hắn đến cơ quan cô,
ngắm nh́n cô đang pha pha, chế chế bằng ánh mắt thật tŕu mến. Trước khi ra
về hắn nh́n cô thật lâu và nói:
- Em có đồng ư làm vợ anh không ?
Bỗng nhiên cô thấy lóa mắt, những
ánh sáng màu trắng, màu xanh, như từng ṿng tṛn xa rồi lại đến gần, cô
không c̣n nh́n rơ sự vật. H́nh ảnh của hắn tự nhiên xa dần, xa dần, nḥa đi
và cô nghe tiếng hắn như một tiếng vọng: Em có đồng ư làm vợ anh không ? Em
có đồng ư làm vợ anh không ?….
Khi cô tỉnh dậy, đă hết giờ làm
việc buổi chiều. Mệt mỏi, và như một thói quen vô thức, cô chồm dậy ấn một
phím trên chiếc máy điện thoại. Những tiếng u u dài và những tiếng tút tút
quen thuộc. tự nhiên trong cô một vỡ ra một sự thật vừa hiển hiện đến trong
đầu cô: hắn đă thật sự quên cô rồi ….. Suy nghĩ một lúc, rồi rất b́nh thản
cô xóa số điện thoại của hắn trong bộ nhớ. Cô biết rất rơ rằng xóa số điện
thoại của hắn chỉ cần có hai mươi giây, nhưng để xóa h́nh ảnh của hắn trong
đầu cô chắc phải mất gấp triệu lần hơn thế …. |