MÈO CON YÊU DẤU!
- Đào Thị Thanh Tuyền -
Nàng ba
mươi lăm tuổi, chàng ba mươi chín - Thật đẹp đôi, vừa vặn đối với nàng khi
đă ở cái tuổi quá băm. Trâu chậm uống được nước si-rô, mọi người chúc mừng
nàng như thế và chắc mẫm kỳ này sẽ được nàng gởi thiệp hồng; cái điều mà
người ta mỏi mắt trông chờ nàng h́nh như đă quá lâu, đến nỗi có đôi lúc một
vài chị bạn đồng nghiệp lớn tuổi gần như quên bẵng nàng vẫn c̣n solo khi cứ
rủ rê nàng vào hội buôn dưa lê những khi rỗi việc.
Chàng cao, đẹp trai, chững chạc,
có nghề nghiệp ổn định, một chút xíu tự cao làm gia vị cho cuộc sống trong
đôi mắt hay nh́n thẳng. Tuy nhiên, cái miệng cười tươi và cử chỉ ân cần với
người xung quanh như mâm cỗ bày biện khéo làm cho bữa tiệc thêm phần hấp dẫn
đối với bất cứ một ai khi tiếp xúc với chàng (thỉnh thoảng đó cũng là điều
thắc mắc với nàng mỗi khi nàng nghĩ đến sự muộn mằn của chàng). Chỉ có một
điều hơi phiền là chàng đă bắt đầu có tướng tích mỡ của một người đàn ông
sắp bước vào tuổi bốn mươi.
Đi bên chàng, trông nàng thật nhỏ
nhắn (tất nhiên là phải trẻ trung hơn chàng), và so với cái đẹp trai của
chàng th́ nàng cũng đáng được gọi là xinh gái! “Nồi đă t́m được cái vung vừa
xinh”. Đám bạn bè tay bồng tay bế của nàng chuyền nhau mẩu tin nhắn qua điện
thoại như thế.
Khi mới quen với nàng, chàng
thường khoe đă từng có rất nhiều mối t́nh, mối nào cũng đẹp cũng thơ, cũng
tốn khá nhiều bút mực để chàng viết ra những bài thơ t́nh lăng mạn (nhưng
chàng chưa bao giờ kể với nàng tại sao những cuộc t́nh ấy chấm dứt!). Đối
với nàng, dù chàng đă ở cái tuổi đỉnh cao của đời người đấy (cái tuổi chỉ có
một con đường duy nhất là đi xuống dốc), nàng vẫn thấy chàng như trẻ nít.
Chẳng hạn, vào quán cà phê chàng lúng túng hỏi thăm người bồi nhà vệ sinh ở
đâu th́ chàng vấp phải một cái ghế! Nàng thông cảm cho chàng, nàng nghĩ: có
thể chàng vẫn c̣n một chút cái thuở vụng dại ngày xưa. Nàng đến cơ quan
chàng, chàng đưa nàng vào pḥng làm việc với đông đủ đồng nghiệp, khi cái
gật đầu chào của nàng quay trọn một ṿng tṛn, người ta liền lập tức quay
lại nh́n chàng với một chút giễu cợt làm chàng cứ xoay trở, nhấp nhổm chật
chội trong chiếc ghế. Hay chẳng hạn, có một lần đi ăn với nàng, chàng bị mắc
nghẹn v́ một miếng mề gà quá lớn không thể nào trôi qua khỏi cổ họng, đến
nỗi chàng phải đứng ngay hồ nước nuôi cá cảnh của quán ăn cố móc cho nó ra
mà không kịp đi vào nhà vệ sinh… Sau đó, chàng giải thích với nàng một cách
chậm răi rằng từ nhỏ chàng đă rất thích ăn mề gà, nhưng chàng lại quên khuấy
đi mất hai cái răng hàm hồi đó giờ đă không c̣n.
Chàng không thích uống cà phê,
không hút thuốc lá, và đặc biệt hơn là chàng không uống được bia, đó là tiêu
chuẩn đầu tiên khi nàng chú ư đến chàng. Ngày trước nàng đă quá khổ sở với
những người bạn trai lúc nào cũng thích ngồi quán nhậu, lúc nào cũng có đốm
thuốc lập ḷe trên những ngón tay vàng ám khói báo hiệu một tương lai không
tươi sáng trong cuộc sống chung sau này. Nàng luôn hờn dỗi khi những người
ấy coi trọng mấy thứ đó hơn nàng, nó làm nàng khắc khoải, nàng héo hắt, nàng
phải tốn khá nhiều nước mắt..... C̣n bây giờ những ngón tay của chàng cắt
ngắn, không hề có màu khói thuốc, chàng chẳng bao giờ uống một ly cà phê
thật đậm, nếu cần chàng sẽ uống một ly cà phê đá thật đầy (mà nàng thường
gọi là cà phê chè) với một cái ống hút. Ăn cơm chàng uống nước khoáng thay
uống bia, hay một ly soda chanh đường… Quen với chàng, nàng thấy vui với ư
nghĩ rằng chàng sẽ là một người đàn ông hoàn hảo khi thuộc về nàng vĩnh
viễn.
Khi chàng đến thăm gia đ́nh nàng
lần đầu tiên, chàng nói chàng rất hài ḷng về cách cư xử của ba nàng. Ông là
người chu đáo và kỹ tính hướng dẫn chàng nơi dựng xe. Chàng nói: “Một người
bố như vậy, chắc chắn sẽ có những người con cẩn thận và nghiêm túc”. Chàng
không biết rằng chẳng qua v́ cái sân trước nhà nàng quá chật chội bởi hàng
loạt chậu cây cảnh của ông bố, để tránh những lời than văn của các cô con
gái và tránh bị nhờ vả “bố dắt giúp con chiếc xe”, quan trọng hơn nữa là để
tránh sự va chạm có khả năng gây ra vỡ chậu kiểng hay gẫy cành, rụng lá mà
người bố đă phải cẩn trọng như thế!
Chàng được điểm 10 của tất cả
những thành viên trong gia đ́nh nàng khi mọi người cùng tham gia làm ban
giám khảo. Từ người cao nhất là bố:
- Nó thật là hoàn hảo, cẩn thận,
kỹ lưỡng giống bố !
Tiếp đó là mẹ nàng:
- Mẹ thấy nó hơn hẳn những đứa
trước đây
Chị cả của nàng, một người có
thừa kinh nghiệm trong cuộc sống lứa đôi:
- Em sẽ chẳng bao giờ khổ sở v́
một ông chồng thích ngồi quán hơn thích ở nhà, luôn bừa băi và lười biếng
đến nỗi đôi khi phải nhắc đi tắm…
Cô em gái kề vừa mới lập gia
đ́nh:
- Một người chồng không làm ḿnh
hẫng khi chính thức bước vào cuộc sống lứa đôi.
Em trai út của nàng:
- Anh ấy thật “đảm đang”!
Chưa bao giờ các thành viên trong
gia đ́nh nàng lại nhất trí cao độ đến dường ấy! Tuy nhiên, chính sự nhất trí
này đă dấy lên trong tâm tưởng của nàng một nỗi hoài nghi mơ hồ. Nàng không
biết ḿnh hoài nghi điều ǵ. Có thật hạnh phúc hoàn hảo? Chàng có bờ vai êm
cho nàng ngả đầu vào mỗi khi mỏi mệt? Tất cả thành viên trong gia đ́nh nàng
đều nhận định đúng? Tuổi 35 làm cho người ta mất tự tin khi nh́n nhận về một
con người, về một t́nh yêu? Mỗi cuộc t́nh đi qua bào ṃn dần sự tự tin đồng
thời thổi phồng nỗi hoài nghi về hạnh phúc. Bởi v́ hạnh phúc là một cái ǵ
quá mong manh dễ tuột - hạnh phúc và t́nh yêu là luôn hai điều xa xỉ cho
những ai chưa kịp nắm đă mất …. Thôi th́, trước mắt cứ hăy lấy ư kiến của số
đông. Người ngoài cuộc bao giờ chẳng sáng suốt? Sự hoài nghi sẽ tô lên cuộc
sống những mảng màu tối trong khi tất cả đều đang ở phía trước và vầng ánh
sáng rực rỡ của mặt trời luôn là khởi điểm của một ngày mới, mắc mớ ǵ vẽ
lên đời sống thêm mảng màu xám xịt! Yêu là vị tha, yêu là niềm tin, yêu là
không nghi ngờ, yêu là tuyệt đối …. Mà c̣n nghi ngờ điều ǵ nữa khi có lần
chàng đă gọi nàng là “mèo con yêu dấu”!
Buổi sáng chủ nhật tươi hồng, ánh
nắng mặt trời nhún nhảy theo từng bước chân của nàng trên đôi giày màu bạc
có đính hai chiếc nơ nhỏ xíu, xinh xinh. Nắng c̣n tung tăng trên chiếc váy
màu vàng nhạt lác đác vài cánh hoa rơi màu nâu. Nắng c̣n chập chờn nhảy múa
lóng lánh trên mái tóc dài và mượt của nàng nữa. Tất cả mọi thứ đều hoàn
hảo. Hôm nay nàng sẽ dành cho chàng một sự ngạc nhiên.
Chạy xe ra khỏi nhà, đầu tiên
nàng ghé chợ mua một bó hoa hồng tươi thắm, trên những cánh nhung đọng những
giọt nước tṛn vo óng ánh. Sau đó nàng ghé vào một bakery mua hai chiếc bánh
pizza (loại chàng thích), bịch bánh sandwich và một lọ mứt dâu, thêm một ít
thịt nguội pḥng khi không thích thứ này th́ dùng thứ khác. Tiện nghi cho
hai người một bửa ăn sáng ấm cúng.
Nàng sẽ đến nhà chàng. Tất nhiên!
Trước tiên nàng sẽ cắm một b́nh hoa thật trang trọng đặt trên chiếc bàn ở
pḥng khách, chừa lại một bông và cành măng nàng sẽ cắm vào chiếc b́nh nhỏ
cao cổ ở bàn ăn. Sau đó, nàng sẽ nướng lại bánh ḿ và hâm nóng thức ăn bằng
ḷ vi sóng, trong khi chờ đợi nàng sẽ đun một ít nước sôi pha hai ly cà phê
sữa. Hai người sẽ có bửa điểm tâm cho một buổi sáng chủ nhật đầy màu sắc và
âm thanh. Tiếng nhạc nhè nhẹ vẳng ra từ pḥng khách, màu hoa hồng của khóm
tường vi, màu hoa tím cùng màu vàng của chuỗi ngọc đan xen với màu xanh của
chậu dừa kiểng nh́n từ khung cửa sổ pḥng ăn. Nàng mỉm cười và tưởng tượng
đến vẻ mặt ngạc nhiên vẫn c̣n ngái ngủ của chàng khi ra mở cổng. Có lẽ trông
chàng sẽ rất dễ thương. Nàng nghĩ thầm như thế khi dừng xe máy và bước xuống
nhấn chuông.
Có vật ǵ cọ nhẹ dưới chân khiến
nàng giật ḿnh cúi xuống. Một con mèo nhỏ xíu và thật xinh xắn, tạo hóa đă
thiết kế cho nó những đốm vàng pha chút xíu màu đen trên nền trắng một cách
hài ḥa. Con mèo ngước nh́n nàng bằng đôi mắt tṛn, trong xanh, chính giữa
hai đồng tử co lại thành hai đường thẳng sắc nét màu đen. Nàng ngồi xuống
đưa tay vuốt nhẹ lên đầu con vật. Một tiếng kêu nhỏ xíu và yếu ớt như muốn
t́m sự che chở. Nàng bế con mèo lên. Nàng đứng chờ chàng trong một tư thế
ngay ngắn với ánh mắt đầy thương yêu cùng chứa chan hy vọng về một ngày hạnh
phúc.
Tiếng mở khoá lách cách, tiếng
chân chàng bước xuống bậc thềm. Nàng sửa lại dáng đứng ngay ngắn hơn chút
nữa và hất nhẹ đầu qua bên phải cho một bên tóc phủ trùm qua vai trái. Con
mèo “meo” một tiếng nhỏ khi lọn tóc chạm vào mặt nó. Nàng lấy tay vuốt vào
đầu con vật. Giá mà có ai đó chớp lấy cảnh này để dự thi về những khoảnh
khắc đáng yêu của cuộc sống. Nàng và con mèo, cả hai đều trông thật dễ
thương.
Cánh cổng nặng nề được kéo ra, nụ
cười nàng tắt phụp khi đối diện ánh mắt trông thật kinh hoàng cùng giọng nói
của chàng không che dấu vẻ giận dữ và cả hoảng hốt:
- Em bỏ ngay con mèo xuống, nó là
con mèo hoang anh vừa tống ra khỏi nhà đêm qua. Trông nó gớm ghiếc thế mà em
dám bế vào người, bao nhiêu là vi trùng.
Mắt nàng mở to. Con vật này gớm
ghiếc đến độ làm cho giọng nói của anh vỡ toang, nặng nề đến thế sao? Dư
chấn của nó làm cho con vật run rẩy trên tay nàng ḱa. Dưới cái bụng thoi
thóp nóng ấm, nàng cảm nhận được những xung động liên hồi rất nhẹ từ bên
trong cơ thể con vật.
- Anh nói là em bỏ nó xuống và
vào nhà rửa tay ngay.
Tai nàng đang có nguy cơ bị chấn
thương màng nhĩ! Giọng nói như quát của chàng khiến một vài ô cửa sổ nhà
hàng xóm hé ra.
Giọng nàng run rẩy (hệt như con
mèo đang run rẩy trên tay):
- Không sao đâu, mèo sạch lắm, em
đă quen với chúng từ khi c̣n bé tí.
- Anh nói không được là không
được.
Dứt lời chàng xấn tới nắm lấy cổ
con vật và ném một cái thật mạnh xuống đất. Người ta đă chứng minh rằng lực
hút của trái đất tương đương với lực tác động từ dưới lên khi chúng ta ném
vật ǵ đó xuống đất; sự tác động qua lại giữa hai lực này đă khiến con vật
lăn quay vài ṿng. Tiếng kêu “meo” lạc đi, dài ra rồi tan loăng vào không
gian yên tĩnh.
Phấn hồng, môi son h́nh như đă
trôi hết trên gương mặt nàng nhường chỗ cho màu xanh xám của giận dữ và uất
nghẹn. Nàng lắp bắp:
- Trời ơi! Con mèo… sao anh nỡ ….
Cả đời nàng chưa bao giờ dám đánh
khẽ với bất kỳ một vật nuôi. Nàng vội bước đến bế con vật lên, nh́n thẳng
vào mắt chàng:
- Anh ghét con mèo nhỏ này đến
thế ư?
Chàng gầm gừ:
- Gớm ghiếc lắm!
Nàng mở to đôi mắt nh́n chàng.
Trông một thoáng tích tắt, nàng chợt nhớ lại mèo con yêu dấu và đồng thời
cảm giác mất mát ập đến. Nàng lặng lẽ bế con vật đặt vào giỏ xe và quay trở
đầu xe. Chàng chưa kịp phản ứng ǵ th́ nàng đă bật công tắc, vặn ga phóng xe
thật nhanh ra khỏi con hẽm. Buổi sáng chủ nhật vẫn đang rất tươi hồng, nắng
vẫn vô t́nh nhởn nhơ nhảy múa trên những tán lá dừa, trên khóm hoa màu vàng
rực rỡ, đâu đó có tiếng chim hót líu lo, ríu rít gọi bầy. Tất cả mọi thứ của
cuộc sống đều nằm ở phía trước, phía mặt trời, phía một ngày mới …..
Đại gia đ́nh có cuộc họp khẩn
cấp. Gọi là đại gia đ́nh v́ có sự tham gia cả những đứa cháu, mặc dù chúng
chỉ mải mê đá lách chách cái kiện và chẳng quan tâm người lớn đang ngồi nói
chuyện ǵ ở salon.
Đầu tiên cũng từ người lớn tuổi
nhất, có uy quyền nhất nhà:
- Già kén, kẹn hom con ơi. Bố
thấy nó đâu có khuyết điểm ǵ để con phải từ chối thẳng thừng như thế. Vợ
chồng sống với nhau t́nh nghĩa dài lâu mới thấy hết được hương vị đằm thắm.
Mẹ nàng chỉ kín đáo thở dài.
Giọng người chị cả:
- Người như vậy mà c̣n chê th́
biết t́m ai bây giờ…. C̣n trẻ trung ǵ cho cam!
Em gái nàng:
- Số chị khổ mới từ chối một
người hoàn thiện như thế!
Em trai nàng:
- Em c̣n thua xa anh ấy.
Con mèo nhỏ cọ nhẹ dưới chân.
Nàng cúi xuống bế nó đặt lên ghế. Hôm nàng đem con mèo về, cả gia đ́nh reo
lên như t́m được người bạn tri kỷ lâu năm. Ai cũng thương mèo và dành nuôi
nó. Người kỹ tính như ba nàng mà c̣n nói:”Hồi nhỏ bố toàn ngủ với mèo!”.
Chẳng lẽ giờ đây nàng kể lại câu chuyện buổi sáng chủ nhật tươi hồng ấy? Nó
sẽ làm tổn thương ḷng yêu mến vật nuôi của tất cả mọi người. Thôi th́, cứ
nhận lấy tiếng “chảnh” về ḿnh để không có ai bị hẩng, cứ để suy nghĩ của
mọi người măi luôn hoàn thiện như thế về một người. Mọi thứ rồi sẽ qua, mọi
người sẽ mau chóng quên đi, có thể họ sẽ nhắc lại tên chàng khi vô t́nh t́m
thấy một dữ liệu nào đó có liên quan kèm thêm vài tiếng tặc lưỡi rồi ai sẽ
vào việc nấy. Phải không, mèo con yêu dấu? |