KHÔNG AI RA BIỂN
MÙA NÀY!
- Đào Thị Thanh Tuyền -
Người đàn
ông chậm răi cởi chiếc áo mưa đă rách toạc cả hai bên cánh tay máng lên cái
chạc phơi lưới rồi cúi xuống cầm lấy cây cào ruốc vác lên vai bước đi về
phía biển. Mặt trời vẫn c̣n bị khuất lấp đâu đó sau màn sương mù dày đặc,
mọi thứ xung quanh hiện ra trong ánh sáng nhờ nhờ của buổi ban mai muộn.
Biển - trời ḥa làm một trong cái màu xám đục không thấy cả đường chân trời,
chỉ có những dải bọt trắng xoá mải miết ùa ra liên tiếp làm nên những giai
điệu ŕ rào bất tận của sóng. Vài chiếc thuyền thúng nằm rải rác trên cát
ướt đang nở hoa bởi triệu triệu con dă tràng đang làm tổ. Những viên cát
tṛn đủ cỡ từ dưới những cái lỗ bé tí lặng lẽ đùn lên, đẩy ra xung quanh
thành những đường cong uốn lượn ngẫu nhiên rất giống nhau theo một thứ tự
xoay ṿng. Nh́n từ xa băi cát ướt như một bức tranh khổng lồ được làm nên
bởi vạn vạn đóa hoa nhiều kích cỡ. Mưa bụi li ti trải đều khắp không gian
rộng lớn như một tấm màn hoa lấm chấm, độ ẩm của không khí được tăng thêm và
nhiệt độ h́nh như giảm xuống hơn so với bản tin dự báo thời tiết tối hôm
qua!
Cả một băi biển mênh mông chỉ có
ḿnh cô đang ngồi bó gối nh́n mông lung. Vẻ hoang vắng của bờ biển được tô
đậm thêm bởi vô số vỏ ṣ bị sóng đánh dạt vào bờ đêm qua tạo thành một dải
màu trắng chạy ngoằn ngoèo trên cát ướt; đây đó rải rác những cành cây khô,
những tán lá dừa và vài ba cái chạc phơi lưới đứng im ĺm nhỏ bé nhưng khẳng
định sự tồn tại của một làng nghề ven biển chưa bị nuốt chửng bởi ngành công
nghiệp không khói. Đă qua mùa du lịch nên hàng loạt khách sạn dọc theo bờ
biển vắng tanh, vắng ngắt. Cả dăy quán bán hàng ăn uống, hàng đặc sản, quà
lưu niệm … cũng cửa đóng then cài. Cái hồ bơi thật lớn trong công viên khi
năy cô đi ṿng qua cũng đổi màu bởi rêu xanh bên dưới và bên trên đầy những
chiếc bịch nylon vương văi.
Xuống đến mép nước người đàn ông
khựng lại một chút như để đo lường sự chênh lệch nhiệt độ rồi cứ thế để
nguyên quần áo bước tiếp đi vào những con sóng. Đến một độ sâu nhất định nào
đó, người đàn ông dọc theo bờ biển và đi măi, bóng dáng ông ta càng lúc càng
nhỏ đi, xa dần tầm nh́n của cô rồi ch́m hút sau những dăi bọt trắng. Ánh mắt
cô lúc này thôi không dơi theo bóng người đàn ông nữa mà chuyển hướng về
phía trước mặt. Sương mù vẫn c̣n đậm đặc chẳng thể thấy được ǵ ngoài một
chấm nhỏ di động ở phía xa tít tắp ngoài kia. Thế nhưng, trời cũng bắt đầu
quang dần, lộ ra đường chân trời thẳng tắp chạy dài trước mặt. Cái chấm hiện
ra lờ mờ thành một ṿng tṛn di động càng lúc càng nét. Cuối cùng cô nhận ra
đó là một chiếc thúng đang lắc lư trở vào. Tuy nhiên, vừa lúc cô nhận định
được đó là một chiếc thuyền thúng th́ nó vẫn c̣n ở xa lắm. Đồng thời cô cũng
nhận ra được lờ mờ trong cái màn trắng đục trước mặt có h́nh dáng một ḥn
đảo như một đường cong parabol vẽ xiên xẹo trên nền giấy nhạt. Hôm qua có
người nói với cô rằng từ đất liền ra đến đó chỉ mất khoảng mười phút đi ghe
máy . Bầu trời cao lên từ từ, cái màn trắng đục dần biến đổi màu sắc bởi
những quầng sáng màu đỏ cam mờ nhạt lẫn trong mây. Sóng vẫn ŕ rào không có
khoảng lặng. Chiếc thuyền thúng lắc lư càng lúc càng gần bờ hơn đủ để cô
thấy rơ có một người đàn ông đang cố quạt cây chèo xoay trở nó về đúng
hướng.
Trong dải sóng chạy dài trắng xoá
phía kia người đàn ông cào ruốc đang quay trở lại. Bộ quần áo ka ki màu xanh
đen dính chặt vào người làm cho dáng đi của ông ta như bị xiên xẹo. Khi ông
ta lội vào đến bờ cô thấy vẻ thất vọng hiện rơ trên gương mặt già nua, gầy
xương, khắc khổ. Thấy cô chăm chú nh́n ḿnh, người đàn ông nói bâng quơ một
lời giải thích với một âm điệu khàn đục và hơi nhanh:
- Đi măi mà chẳng thấy ruốc, biển
hôm ni lạnh quá!
Cô hỏi lại ông ta như một lời
chia sẻ:
- Mọi hôm có cào được không?
- Hôm qua c̣n cào cả rổ đem về
cho mụ ấy đi chợ kiếm được mấy chục.
Cô chẳng biết nói ǵ hơn nữa với
người đàn ông bởi ở đây, cào ruốc là nghề chính làm kế sinh nhai của những
người không có vốn liếng. Thêm nữa, đặc sản của vùng biển này là món mắm
ruốc chua. Hôm qua đi xuống làng chài cô đă thấy người ta làm mắm ruốc.
Những rổ tép biển c̣n tươi xanh cho vào vại sành trộn với muối ép chặt và
được làm chua bởi thính hay bột bắp, riềng, ớt và một số gia vị khác, rồi
đem phơi nắng. “Khoảng hai tuần mắm sẽ chín”, bà bán mắm nói với cô như vậy.
Cô cũng đă được ăn món thịt luộc chấm với mắm ruốc chua và bún lọn cùng rau
sống, thêm món cá trích nướng ở khách sạn. Nghĩ đến đây vị giác cô vẫn như
đang bị kích thích. Nghề cào ruốc c̣n giải quyết được thời gian rỗi việc
đồng áng của một số hộ gia đ́nh nông dân nghèo. Tuy nhiên, vẫn có những ngày
như hôm nay, cả một dọc biển dài chẳng thấy đàn ruốc nào kéo qua!
Người đàn ông đứng lại một chút
nh́n chiếc thúng lắc lư sắp gần về đích rồi bước đến cây chạc phơi lưới lấy
chiếc áo mưa khoác lên vai lầm lũi đi về hướng công viên. Một người đàn ông
và một người đàn bà xuất hiện đột ngột bên cạnh cô cứ như thể họ vừa từ dưới
cát chui lên. Cô nh́n thấy trên tay người đàn bà vẫn c̣n đốm lửa đỏ một điếu
thuốc đang cháy dở, tay bên kia cầm một cái đai có gắn miếng gỗ. Người đàn
bà có đôi mắt to và trũng sâu trên gương mặt gầy, xạm lại bởi nắng, gió; vóc
người như nhỏ hơn gói trong chiếc áo kaki rộng thùng th́nh. Chiếc quần đen
xắn cao đến đầu gối lộ rơ đôi bắp chân gầy và đôi bàn chân to bè bám chặt
trên cát. Người đàn ông cũng có trên tay một cái đai hệt như vậy. Trung tâm
chú ư của họ bây giờ là chiếc thuyền thúng lắc lư đang gần về đích. Khi
chiếc thúng tiến vào dải sóng tung bọt trắng xoá, người đàn ông bên trong
leo ra khỏi thúng, hai tay đẩy đưa nương chiếc thúng theo chiều sóng. Người
đàn ông và người đàn bà nhanh chóng lội ra cùng phụ đẩy chiếc thúng vào bờ
cát, sau đó họ gắn cái đai vào sợi dây thừng đang được kéo lùi bởi người đàn
ông vừa bủa lưới trở về. Chẳng có tín hiệu nào nhưng bước đi của ba người
rất nhịp nhàng và đều đặn với một bước đi, một nhịp nghỉ… lùi dần. Kéo đến
một độ dài nào đó, người sau lại tháo đai ra, tiến về phía trước gắn đai vào
sợi dây thừng. Chỉ cần một người bước chệch là không thể kéo được, cô nghĩ
như vậy khi nh́n họ đang chơi tṛ chơi kéo co với sóng.
Thời gian trôi thật chậm trên
từng bước chân đang từ từ dẫm nát bức tranh hoa của dă tràng. Nh́n họ tự
dưng cô chợt nhớ đến những mùa tuyết rơi dày kín đường đi làm từ tiểu bang
nọ sang tiểu bang kia mỗi ngày, những chiếc xe chạy dài nối đuôi nhau nhích
từng chút; cô đă có đúng 10 mùa tuyết rơi đi và về như thế khi đứa con c̣n
nhỏ và chưa chuyển được nhà về gần chỗ làm hơn! Hơn hai mươi năm lưu lạc xứ
người cô đă phải làm lại từ đầu ở tuổi hai mươi từ một trường trung học.
Cuộc sống là một chuỗi cố gắng không ngừng, không được phép thối lui; cô
quyết định có những bước nhảy để rút ngắn thời gian học tập. Sau đó, một
người đàn ông và một đứa con đă lấy mất đi của cô mười năm sau khi cô tốt
nghiệp trường đại học. Trong mười năm đó, cô như vắt kiệt cả sức lực ḿnh để
làm thủ tục bảo lănh cho mười lăm người trong gia đ́nh chồng. Tất cả như bức
tranh dă tràng xe cát mà cô đang nh́n ngắm – nó sẽ bị tan biến khi mặt trời
hiện ra. Trong mười lăm người của gia đ́nh chồng ấy, có một người không phải
họ hàng đă lấy đi người đàn ông của cô. Mọi việc sau đó diễn ra như trong
một giấc mơ mà cô chẳng thể nào tưởng tượng được. Cô bị mất việc làm ở thời
điểm nền kinh tế bị đe dọa bởi ảnh hưởng từ những biến cố chính trị và tiếp
theo đó là lá đơn ly dị. Trong thời gian chờ ḥa giải, ở tuổi 35 cô quyết
tâm trở lại trường học với một chương tŕnh hoàn toàn mới mẻ. Con gà mẹ cần
phải xù lông để bảo vệ gà con - muốn giành quyền nuôi con, cô không c̣n cách
chọn lựa nào khác là phải có việc làm ổn định với đầy đủ chế độ một khi cô
đến tuổi nghỉ hưu. Cô đă giải một bài toán quá khó bằng một nỗ lực không
biết mệt mỏi. 24 giờ trong một ngày đối với cô đêm cũng như ngày, không hề
có giấc ngủ. Cuối cùng mọi việc được đền bù xứng đáng khi cô được tuyển vào
làm việc trong một cơ quan chính phủ, đồng thời phán quyết của ṭa án dành
cho cô quyền nuôi con và quyền sở hữu ngôi nhà vẫn c̣n đang trả nợ hàng
tháng; đổi lại, tất cả các tài khoản trong ngân hàng thuộc về người chồng.
Trước mắt cô, tương lai nằm trọn vẹn trong đôi bàn tay với một công việc mà
cô gần như phải bắt đầu lại từ đầu. Tâm trạng con chim bị ná ám ảnh cô một
thời gian khá dài khi cô đối diện với những lời tỏ t́nh. Gần đây cô gặp được
một người có đầy đủ điều kiện cho cô nương tựa. Để có thời gian suy nghĩ về
một lời cầu hôn, cô đă làm một chuyến du lịch trở về; cô đă đi qua nhiều
tỉnh thành và trên con đường lang thang đó, cô đă ghé đến thị xă này vào
thời điểm chẳng ai t́m ra biển; cô muốn tận hưởng cảm giác một ḿnh trên băi
cát nguyên sơ và hoang vắng, không gặp phiền toái bởi những lời chào mời
quấy nhiễu khách du lịch.
Người đàn bà đang kéo lưới đáp
trả lại cái nh́n của cô bằng một nụ cười. Cô đứng lên và đi gần đến họ. Thời
gian vẫn nhích từng bước, biển mênh mông chẳng có tín hiệu nào cho biết là
sẽ trồi lên một mẻ lưới ngoài sợi dây thừng dài khẳng định mục đích của nhịp
điệu trên cát. Trông họ rất b́nh thản và tự tin với những bước đi lùi. Tuổi
40 là đỉnh cao của con dốc đời người, đứng ở đây chỉ có con đường đi xuống,
một ư nghĩ bi quan bỗng ập đến trong đầu cô, nhưng ngay sau đó liền bị xoá
sạch khi cô nghĩ đến đứa con trai giờ có lẽ đang trở về từ trường đại học và
tự chuẩn bị bửa tối. Hạnh phúc của ba người chài lưới vẫn c̣n ch́m khuất
dưới làn nước mênh mông kia, muốn bắt được phải níu dây kéo vào. Đă lâu rồi
t́nh yêu đối với cô là một sự xa xỉ mà cô chẳng dám hào phóng vung tay. Tất
cả mọi thứ đều phải tự một ḿnh giải quyết lấy và cô đang e ngại khi phải
chia sẻ với ai đó – nếu bước đi lỡ nhịp nữa th́ sao? Bỗng dưng cô thèm muốn
sự giản dị dưới mức b́nh thường của ba người đang kéo lưới. Tất cả đều diễn
ra trong một sự im lặng nhưng có định hướng rơ ràng. Người ta hiểu nhau đâu
cần nhiều lời nói? Biển mênh mông là thế nhưng sao con người có thể an tâm
gửi gắm vào đấy những nỗi niềm? Và, c̣n cả sự cô đơn nữa, nó luôn như một
cái vung khổng lồ chỉ chực cô lập con người vào đó. Đường đi xuống con dốc
luôn thuận lợi và sẽ mau hơn đường đi lên đồng thời sẽ được an ủi rất nhiều
nếu có một người bạn cùng đi. Cuối con dốc sẽ là ǵ nhỉ? Tự dưng cô muốn bật
cười khi nh́n thấy có một cánh đồng vàng óng đang vào mùa bội thu. Thế
nhưng, ư nghĩ của cô bị khựng lại một chút khi cô nhớ đến những ngày tháng
vô tư lầm lũi đi bên cạnh một người đồng hành có nhiều mưu mô gây ra những
xáo trộn. Con chim nào đă một lần bị ná lại không sợ cành cong ? Sự tính
toán, đắn đo của cô cũng là điều hợp lẽ thường t́nh. Và, nếu biết trước được
kết cục th́ cuộc sống có ư nghĩa ǵ đâu ?
Thời gian vẫn nhích lùi từng
bước. Trong cái màn xám đục mênh mông kia bỗng hiện ra lờ mờ một vật thể
nhấp nhô ẩn hiện. Chẳng có sự thay đổi nào trên gương mặt của cả ba người
đang kéo lưới. Kinh nghiệm dạy cho họ biết c̣n phải kéo bao lâu nữa và điều
quan trọng là việc kéo lưới hôm nay của họ liệu có biến thành công dă tràng?
Chỉ có cô là hồi hộp theo dơi. Được mất trong cuộc đời có ư nghĩa ǵ với
những người luôn hàng ngày đối diện với thiếu thốn ? Họ đă quen với cảnh đi
không về không như người đàn ông cào ruốc sáng nay. Nhưng, chỉ có giấc mơ
mới làm nên con người và cũng chỉ có con người mới làm nên giấc mơ - dù biết
có thể là sẽ về không, nhưng họ vẫn cứ đi và hy vọng. Đột nhiên cảm giác mỏi
mệt chợt ùa đến làm cô muốn quay trở về khách sạn mà không cần phải chờ xem
mẻ lưới kéo về có đầy những con cá lúng búng tươi xanh hay không. Biển khai
thác nhiều cũng cạn kiệt huống chi con người chỉ là một sinh linh nhỏ bé. Có
ích ǵ đâu nếu một lần nữa cô lại chứng kiến sự thất vọng?
Trong cái màn xám đục trên cao
bỗng hiện ra một ṿng tṛn màu đỏ cam. Thế nhưng nó cũng chỉ thoáng hiện
trong chốc lát rồi ch́m mất trả lại một màu xám bạc mênh mông trời nước.
“Mùa này trời chỉ như thế, phải mùa kia cô sẽ nh́n thấy biển xanh và đẹp
lắm”. Có ai đó đă nói với cô như vậy! Biển xanh sẽ hẹn mùa sau, cô nghĩ thầm
trong đầu rồi bước đi lên về hướng đường cái, bỏ lại sau lưng tṛ chơi kéo
co với sóng đang hồi kết thúc. Những bông hoa trên cát rộp nát dưới chân cô.
Trước mặt, những chùm trái sáng và những dây đèn đủ màu mắc trên cây thông
thật lớn đặt phía trước khách sạn nhấp nháy . Mùa Noel sắp bắt đầu, năm mới
sẽ đến . Giai điệu những bài hát chào đón mùa Chuá sinh ra đời và năm mới
phát ra từ các khách sạn như những tín hiệu của niềm hy vọng.Thế là quá đủ,
cô không muốn chứng kiến cảnh những bông hoa ră dần cũng như cô e sợ nh́n
những gương mặt thất vọng khi kéo về một mẻ lưới trống không. Mặt trời khó
mà chui ra khỏi lớp mây dày đặc kia để làm xanh màu nước biển. Không ai ra
biển mùa này. Bài toán mà cô đang giải vẫn c̣n mông lung lắm, rất khó để t́m
ra đáp số! . |