GIAI ĐIỆU KƯ ỨC
- Đào Thị Thanh Tuyền -
Đă lâu lắm
rồi tôi không cắm hoa, đơn giản chỉ bởi v́ tôi lười. Không phải lười cắm hoa
mà lười dọn những b́nh hoa đă tàn. Cắm hoa bao giờ cũng cho tôi một trạng
thái tinh thần phấn chấn. Nhưng, khi dọn b́nh hoa trên bàn tôi luôn có một
cảm giác rất lười biếng và mệt mỏi, và ở trong một trạng thái rất thụ động
(bắt buộc phải dọn dẹp).
Một ngày, tôi bỗng thấy ḿnh nhẹ
nhơm (và rất yêu đời), tôi nảy ra ư tưởng cắm hoa đặt lên tất cả những mặt
bàn, mặt tủ trong nhà. Tôi lôi hết từ trong tủ đủ loại những chiếc b́nh và
tôi bắt đầu như thể từ lâu lắm rồi ḿnh mới gặp lại một khuôn mặt cũ, có
những tiếng reo vui ̣a vỡ, những khuôn mặt của thời ḿnh bắt đầu chép vào
cuốn sổ tay : “Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay...”. Với ư tưởng muốn làm
mới cho tâm hồn, muốn trang điểm một chút khuôn mặt của cuộc sống, tôi bỏ
công đi t́m những chiếc lá trường sinh, dương xỉ, thủy trúc, kim thủy tùng,
những cành cây khô, và mua rất nhiều hoa …. Đắm ch́m vào thế giới của sự tạo
h́nh, tôi có thể nghiêng đầu ngắm tác phẩm của ḿnh dần h́nh thành và tự cho
nó một ư nghĩa, một chủ đề nào đó; tôi cũng có thể hát nho nhỏ một vài bài
hát ….
Và bỗng dưng, kư ức như khi t́nh
cờ mở một ngăn tủ đựng những đồ vật cũ. Nơi cùng khuất nhất của một xó góc
tối tăm quên lăng, tôi lượm được một tấm h́nh. Tôi cầm lên tay và nh́n nó,
một dấu tích úa héo lăn lóc rất xa ngoài vùng trí nhớ, một thoáng hương kỷ
niệm phảng phất bay lên, tất cả như một luồng điện …. Tấm h́nh thắp sáng dần
trong tôi những xâu chuỗi liên tưởng và hồi tưởng.
Tôi thấy ḿnh bắt đầu từ cái ngày
tập tễnh cầm lấy cây đàn ghi ta. Cây đàn to đến nỗi tôi phải đặt nó nằm
ngang. Ban đầu tôi đặt cây đàn trên chiếc bàn salon, rồi đặt nó lên đùi.
Trên cần đàn tôi dán đầy những mẫu giấy nhỏ ghi rơ những nốt đồ, rê, mi. Tôi
bắt đầu từ bài hát có giai điệu ở cung la thứ là cung đơn giản nhất cho một
bài tập, không có nốt thăng, nốt giáng. Bàn tay nhỏ nhỏ của tôi có thể bấm
và khảy được hết những nốt trong bài tập. Mười ba tuổi, tôi già đi nhiều quá
khi lọ mọ bấm từng nốt nhạc và hát theo “Một ngày như mọi ngày, em trả lại
đời tôi”, hay “Gọi nắng, trên vai em gầy đường xa áo bay ….”. Sau đó, tôi
c̣n tập thêm những bài hát ở cung đô trưởng cũng không hề có nốt thăng hay
nốt giáng “Chiều nay em ra phố về, thấy đời ḿnh là những chuyến xe ….”.
Nhưng khó hơn là cả những ngón tay nhỏ và ngắn của tôi phải bấm nhiều nốt ở
dây số 5, “Chúa đă bỏ loài người, Phật đă bỏ loài người ….”. Tôi nhịp bàn
chân theo nhịp ¾, khó hơn nhiều so với nhịp 4/4 của bài tập đầu tiên. Tôi
ngồi lẩm bẩm một ḿnh với những âm thanh khô và non nớt phát ra từ thùng đàn
ghi ta gỗ. Có đôi lúc tôi có cảm giác như ḿnh đă níu mạnh sợi dây đàn như
chực đứt.
Mười ba tuổi, những âm thanh phát
ra trong thùng đàn có tiếng súng từ xa vọng về hay tiếng đại bác “́nh” thật
to phát ra từ khu quân sự nằm sát cạnh trường học. Tôi thấy cả một đám bạn
bè ôm chặt lồng ngực, có đứa bịt chặt tai, có đứa đă ngất xỉu. Cô giáo đứng
trên bục ngừng giảng bài, đi về phía cuối lớp học ôm vào ḷng đứa học tṛ
đang xanh xám mặt mày v́ sợ hăi. Thầy giáo các lớp bước hẳn ra ngoài hành
lang với vẻ mặt hoang mang, lo lắng, có cô giáo đă bị ngất xỉu đang được d́u
về pḥng giáo vụ. Những tiếng đại bác vẫn ́nh ́nh,sân trường im ắng, nh́n
thấy được cả những chiếc lá vàng run rẩy trong sân, có bầy chim sẽ ngơ ngác,
hoảng hốt bay loạn xạ từ những tàng hoa sứ t́m vội vàng một chỗ khuất trên
mái ngói để ẩn náu …. Tôi khảy những nốt nhạc trơn tru, đúng nhịp hơn và
nghe rơ giai điệu buồn da diết: ”Anh nằm xuống sau một lần đă đến đây, đă
vui chơi trong cuộc đời này …..”. Tiếng súng lẫn trong từng nốt nhạc vang ra
trong thùng đàn năm tôi mười ba tuổi.
Từ những âm thanh yếu ớt của từng
nốt nhạc, tôi tiến dần đến hợp âm khi những ngón tay đă với gần hết bề rộng
của cần đàn và ôm được cây đàn đúng tư thế. Tôi bắt đầu rải hợp âm hết các
dây đàn với những ngón tay gần như đau rát từ cung la thứ, chuyển sang rê
thứ rồi sang mi bảy….. Mười ba tuổi tôi đă tự đệm đàn, hát và chẳng hiểu ư
nghĩa của những bài ḿnh hát: “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi..”. Tôi chuyển
sang điệp khúc ở cung trưởng và từ đó tôi đi xa hơn, tôi hát với những bài
hát “Trong cuộc bể dâu ôi trăm ngày phố xá cũng trôi theo, trong hội trần
gian bao nhiêu ngày yêu dấu cũng không c̣n … từng gịng nước mắt sẽ tiếc cho
ngày vui ….” Mà không hề biết rằng tất cả những điều ḿnh hát sẽ nghiệm đúng
trong bất kỳ giai đoạn nào khi đă lớn.
Tiếng súng vẫn vọng về từ xa
trong đêm. Tiếng đại bác vẫn ́nh ́nh phát ra từ khu quân sự sát cạnh trường
học. Một vài thầy giáo từ biệt học sinh để ra đi, một vài cô giáo chuyển
trường v́ không chịu nổi tiếng đại bác trong giờ học. Tôi bắt đầu những bài
hát có giai điệu khó hơn với nhiều nốt thăng, nốt giáng “Đừng bỏ tôi đi hai
mươi năm rồi, c̣n ǵ cho anh, c̣n ǵ cho em, không c̣n ǵ, c̣n lại chiến
tranh”. Thầy giáo dạy tôi môn hóa là thầy Minh. Thầy Minh dạy chúng tôi hát
những bài hát nói lên tâm trạng dân Việt Nam thời du mục, thời khói lửa
chiến tranh. Tôi say sưa, mải miết với những bài hát có giai điệu rất khó
đệm đàn và hát đối với tuổi mười ba của tôi “Người nằm co, như loài thú khi
mùa đông về… Người nh́n măi theo từng chuyến xe ngựa qua rồi, người nh́n dấu
xe lăn đi dấu lăn trên đời, ngựa xa rồi, người vẫn ngồi ….. Người c̣n đó
nhưng trong tim máu tuôn ra ngoài nhuộm đất này, nhuộm đất hồng hạt mầm trót
vay”.
Tôi được chọn vào ban văn nghệ
nhà trường để hát đơn ca trong bài hợp ca của lớp tám đi dự thi “Hội diễn
văn nghệ các trường trung học trong tỉnh”. Tôi nhỏ nhất trong dàn đồng ca,
đứng chính giữa, hàng trước bên dưới. Nhạc bắt đầu trỗi lên, rồi ngừng lại
khi tôi bước ra micro đặt ở phía trước. Tôi lĩnh xướng “Nơi đây tôi chờ, nơi
kia anh chờ, trong căn nhà nhỏ, mẹ cũng ngồi chờ ……”, giọng tôi cao vút lên
phá tan sự im lặng của hội trường: “Anh lính ngồi chờ, trên đồi hoang vu,
người tù ngồi chờ, bóng tôi mịt mù….”. Rồi các bạn hợp xướng theo với giai
điệu hùng tráng và mạnh mẽ :”Chờ mai này ta dậy trong tiếng ḥ reo, chờ cho
ḷng căm thù đến lúc ch́m sâu, chờ hoà b́nh tới, chờ tiếng bom rơi … chờ
ngày Việt Nam thống nhất chuyến xe qua ba miền “. Bài hợp ca chiếm giải nh́,
đem về cho trường lá cờ thêu màu vàng h́nh tam giác, và chúng tôi mỗi người
được thầy giáo chiêu đăi một tô phở trong đêm hội diễn.
Tôi lên lớp chín, lao vào học
hành để lớp mười đi ban toán. Những đêm khuya học bài xong, tôi ôm cây đàn
ra ngoài sân thượng bắt đầu hát những t́nh khúc có giai điệu mượt mà : “Nắng
có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng đôi mắt em ….” Tôi bắt đầu cảm
thấy có chút buồn man mác khi nh́n lá vàng rụng đầy sân trường, cảm nhận sự
nhẹ nhơm của tâm hồn khi nh́n ánh nắng lung linh, nhảy nhót trên cành cây.
Nắng chiếu xuống sân trường rộn ràng qua kẽ lá, những chiếc lá xôn xao trên
cành trong gió, rồi lả lướt rơi xuống sân, mây trời pha màu nắng, vừa đủ
chói mắt : “Trời ươm nắng, cho mây hồng, mây qua mau em nghiêng sầu…”. Những
t́nh khúc, với những lời thơ óng ả trong cung nhạc độc đáo ấy thấm dần vào
tâm hồn đưa tôi lớn lên, như lời ru cho tuổi vừa lớn “Trời xanh trong mắt em
sâu, mây xuống vây quanh giọt sầu…”. Có những “lá thư t́nh” là những mẫu
giấy nhỏ viết vội trong giờ học rồi được chuyền tay nhau một cách kín đáo
trong giờ ra chơi. Ngồi trong lớp học thỉnh thoảng tôi cũng thả hồn một chút
ra ngoài khung cửa sổ, nao nức khi nh́n cây phượng sắp trổ hoa. Nắng lung
linh, nắng trong trẻo làm tôi buột miệng hát nho nhỏ: “ Màu nắng hay là màu
mắt em…“. Thầy giáo bước xuống đến bên cạnh từ lúc nào, cốc nhẹ lên đầu tôi,
đặt lên bàn viên phấn :
- Lên bảng giải toán.
Tôi giật ḿnh, bối rối một chút,
cầm viên phấn đi lên bảng, bên dưới có tiếng cười khúc khích của bạn bè …..
Tôi lên lớp mười, học được hết
một học kỳ, đất nước ḥa b́nh ngừng hẳn tiếng súng, chấm dứt hẳn tiếng đại
bác, không c̣n khu quân sự sát cạnh trường học. Mùa hè năm đó, tôi làm “cô
giáo”, tham gia dạy xoá mù chữ cho một xă ở vùng nông thôn. Thời gian này
tôi có ba người bạn trai là “đồng nghiệp”. Đức chỉ tôi đánh khúc nhạc dạo
đầu của cung mi thứ, Nha chỉ cho tôi cách hát bè, Chiến chỉ cho tôi đánh láy
một nốt nhạc khi bấm cung re trưởng. Tôi đệm và hát những bài hát t́nh ca có
giai điệu mượt mà, với một chút buồn man mác : “Ngày tháng nào đă ra đi khi
ta c̣n ngồi lại….”, hay “Ôm ḷng đêm nh́n vầng trăng mới về ….”. Đêm cắm
trại cuối cùng chia tay, chấm dứt ba tháng hè ở vùng nông thôn, chúng tôi
hát suốt đêm từ những ca khúc rộn ràng, vui tươi đến những giai điệu sâu
lắng, và ôn lại cả một thời có tiếng đại bác ́nh ́nh trong khu quân sự cạnh
trường học.
Tôi bận rộn học hành và nuôi
dưỡng tâm hồn bằng những bài hát trong đêm khuya khoắt sau khi học bài xong
với cây đàn ghi ta. Vào đại học, ở đây tôi gặp t́nh yêu đầu tiên, có đầy ắp
những kỷ niệm đẹp của một thời, những đêm lửa trại, những buổi tối cùng nhau
đàn hát trong kư túc xá. Tôi hát trên nông trường khi đi lao động, trên băi
tập vào mùa học quân sự “Chiều trên quê hương tôi có khi đây một trời mưa
bay, có nơi kia đồi thông nắng đầy,có trên sông bờ xa sương khói…”. Bốn năm
rồi qua mau, tôi ở lại Saigon thêm vài năm nữa, sống với bạn bè trên căn gác
ban ngày nóng như một ḷ bánh ḿ của nhà người d́ ruột. Hồi đó, chị họ tôi
có một cái casstte âm thanh mono và chỉ có độc nhất một cuốn băng. Tôi lang
thang t́m việc, học thêm …. Buổi tối, cả bọn kéo nhau về túm tụm trên căn
gác nhỏ, nghe đến thuộc ḷng những t́nh khúc lăng mạn cuối cùng của thời
chiến tranh “Một đêm bước chân về gác nhỏ …” hay “Tôi như là người lạc trong
đô thị….”. Từ căn gác này chúng tôi bắt đầu có những giọt nước mắt khóc cho
một cuộc t́nh, có đứa khóc cho công việc làm, cho những điều đă tuột khỏi
tầm tay “Tưởng rằng đă quên,cuộc t́nh sẽ yên ….”. Thời gian này, tôi không
c̣n đủ cảm xúc để hát những t́nh khúc của thời mới tập tễnh học đàn, tôi tập
nhấm nháp dần những vị mặn đắng của cuộc đời. Một thời gian rất dài, tôi
không hát và cũng không muốn nghe những giai điệu của tuổi mười ba ngày xưa
nữa khi tôi đă thật sự bước vào đời. Trong thời gian này, có lúc rănh rỗi,
để thoát khỏi sự bế tắc, tôi mua mực tàu, ng̣i bút lá tre và giấy trắng, tôi
chép đến bốn tập nhạc, mỗi tập cả trăm trang, đẹp như bản in mà sau này bạn
bè cứ chuyền tay nhau, đến khi nó bắt đầu cũ,tôi mới thu hồi lại được,bây
giờ tôi giữ kín, không dám khoe với ai v́ sợ bị “chôm”.
Ngày quyết định về Nha Trang làm
việc, tôi nhớ ḿnh đă lang thang suốt một buổi chiều trên đường phố Lê Lợi
chỉ để t́m mua một cuốn sách và ghi vào trong đó ḍng chữ : “Giă từ Saigon,
thành phố của một thời tuổi trẻ”. Tôi có tám năm sống ở Saigon với những
buồn vui lẫn lộn. Tám năm đủ để tôi thấy Saigon vừa rất gần, vừa rất xa và
Saigon bao giờ cũng là một ray rứt trong tôi : ở Nha Trang tôi lại nhớ đến
Saigon, vào Saigon tôi lại thấy ḿnh lạc lơng. Cứ như thế, nhiều năm trong
cuộc đời Saigon quen thuộc đối với tôi từng đường đi, lối về, nhưng vẻ tráng
lệ của Saigon làm tôi luôn có cảm giác ḿnh là dân tỉnh lẻ. Người ta nói
được đi là một điều hạnh phúc, nhưng được trở về là điều hạnh phúc hơn. Đối
với tôi cho đến bây giờ : Nha Trang – Saigon luôn là hai điều hạnh phúc :
được đi và được trở về. Nha Trang nơi tôi ở bao giờ cũng êm đềm, êm đềm đến
mức có những buổi chiều chủ nhật tôi chợt nhớ đến Saigon, lấy cây đàn trên
vách, quét bụi bám, nhện giăng, tôi hát : “Nhớ Saigon những chiều lộng gió,
lá hát như mưa suốt con đường đi, có mặt đường vàng hoa như gấm, có không
gian màu áo bay lên …. Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân, nhớ đèn đường
từng đêm thao thức …”. Thời nào đó, tôi theo anh cùng ra quán ngồi, tôi và
bạn bè lang thang trên phố suốt những chiều thứ bảy, mùa thi với những ngày
chôn chân trong thư viện. Bạn bè ở bên kia bán cầu gởi thư về : “Có những
đêm không ngủ, nhớ Saigon đến nức ḷng”. Tất cả những thành phố tôi đă đi
qua, cho tôi nhớ lại và Saigon luôn là những buổi chiều, tạm quên đi những
bận bịu lo toan thường nhật, thả hồn lăng đăng một chút, tôi bấm cung mi thứ
và hát : “Em c̣n nhớ hay em đă quên, nhớ Saigon mưa rồi chợt nắng…”.
Thời gian dần trôi. Tôi bắt đầu
tập viết, chẳng mơ ước ǵ to tát, chỉ mong được giải tỏa và tô điểm thêm cho
cuộc sống. Một ngày, đọc lại tất cả những truyện ngắn đă in trên báo, tôi
giật ḿnh sao thấy ḿnh bị ảnh hưởng những giai điệu kư ức hơi nhiều. Tôi
cho một nhân vật nam mỗi khi buồn th́ hát: “Hôm nay tôi nghe có con chim về
gọi. Về giữa trời về hót giữa đời tôi. Hôm nay tôi nghe tôi cười như đứa bé
mới lớn lên giữa đời sống kia” để lấy lại niềm tin. Nhân vật tôi mỗi buổi
sáng đi làm đưa đẩy hai ṿng thỏi son và hát nho nhỏ : “Sau lưng ngày con
gái, môi son đừng biếng lười “. Một nhân vật nữ sống cuộc sống ở trọ, nhắm
mắt là nỗi buồn “Trăm năm ở trọ ngh́n năm, đêm tối ở trọ chung quanh nỗi
buồn “….
Sau này, thỉnh thoảng có những
lúc thật rănh rỗi, vô t́nh tôi lơ đễnh lật lại một vài bài hát trong các tập
nhạc mới in sau này và ngạc nhiên khi thấy có một vài giai điệu khác với
ngày xưa, không biết có phải người nhạc sĩ đă sửa chữa lại để làm mới những
gịng nhạc cũ, và phù hợp hơn với xu thế hiện đại, hay v́ một lư do nào khác
?
Tôi có một cuốn sổ, trong đó tôi
cắt và dán tất cả những h́nh ảnh, bài báo về một người nhạc sĩ. Bạn bè tôi
thắc mắc :
- Sao không ra nhà sách mua một
cuốn có đầy đủ tất cả, làm chi mất công vậy?.
Tôi chỉ cười và nhủ thầm, tôi
muốn tự làm cho ḿnh một cuốn sổ “album”, bằng tất cả t́nh yêu của một người
hâm mộ đối với người đă sáng tác ra những giai điệu nuôi tâm hồn tôi lớn lên
cho đến bây giờ nữa.
Ngôi nhà tràn ngập những b́nh
hoa, trên bàn, trên tủ, trên kệ sách. Trong không gian yên tĩnh của buổi
chiều, tôi bật máy vi tính, có hàng trăm bài hát nằm trong một đĩa nhạc nén
của một người nhạc sĩ mà tôi chưa bao giờ có th́ giờ nghe hết. Những lời hát
từ rất xa trở về, mơ mơ, hồ hồ, lăng đăng chiêm bao. Cuối cùng là như thế !
Tôi lục lại ngăn kéo kư ức một tấm h́nh cũ, tưởng tượng, ngậm ngùi. Làm sao
có thể nhớ hết được tất cả giai điệu của kư ức? Tất cả đă trôi qua và ch́m
vào quá khứ nhưng những giai điệu th́ c̣n măi, c̣n măi đến muôn đời. Tôi đặt
tên cho một b́nh hoa vàng rực rỡ, điểm xuyết một vài đóa hoa nhỏ màu hồng,
màu trắng, có cành mai gầy guộc vươn lên, có lá trường sinh nằm bên dưới một
chủ đề: khúc tưởng niệm. |