Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

TRUYỆN NGẮN


Có chồng

- Đào Thị Thanh Tuyền -

  

Có chồng vẫn hơn, vẫn được tiếng là gái có chồng, được ngẩng cao đầu lên nh́n thiên hạ và ngầm ư khoe rằng đây cũng có một tấm chồng như ai. Nếu ly dị chồng, nói theo các bà lắm điều – con đó chồng bỏ, nếu nói theo ngôn từ của các anh văn hoa bóng bẩy, “em ấy đă có một đời chồng, giờ vẫn c̣n son”. Ly dị chồng, bao nhiêu phiền phức xảy ra, nhà cửa, con cái, rồi c̣n những mối quan hệ xă hội phải đối mặt, có chồng dù sao vẫn được mọi người nh́n với một cặp mắt khác hơn ….

Những ư nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, một cái đầu nhức như búa bổ v́ vừa mới bị chồng đánh. Vợ bị chồng đánh người ngoài nh́n vào cứ nghĩ rằng chắc có ǵ nên mới thế. Chồng đánh vợ người ta chỉ nói một câu trách cứ vô thưởng vô phạt: “ cái thằng đánh vợ”. Đàn ông đánh vợ, dù là đánh một người không biết tự vệ, dù là đánh một người vẫn hàng ngày chăm sóc cho ḿnh, quá lắm th́ người ta mắng thêm “thằng hèn” thế thôi, nghe cũng c̣n nhẹ nhàng hơn so với một bà vợ vừa bị chồng đánh, chẳng biết lư do ǵ : con đó bị chồng đánh cho một trận nên thân! Phải, tôi mới vừa bị chồng đánh chẳng có lư do ǵ, chỉ là những nỗi bực nhọc v́ con cái, những bế tắc lâu ngày dồn lại, cộng thêm cái hơi men của đêm qua c̣n đọng lại sau một cuộc rượu say bí tỉ, chồng tôi nện cho tôi một trận. Nằm suy nghĩ, sẽ làm ǵ trong những ngày sắp tới? Sẽ ly dị? Sẽ bỏ về nhà mẹ ở? Sẽ..... Đủ trăm giải pháp đặt ra, không giải pháp nào ra giải pháp nào, những dây rơ rễ má trong cuộc sống cứ như một cái tḥng lọng : con cái, nhà cửa, mối quan hệ xă hội, công việc làm … Bỏ hết, quên hết, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lại như những ngày cũ - vợ chồng đầm ấm, con cái vui tươi. Rồi đến một ngày nào đó, mâu thuẫn, bế tắc lại xảy ra, biết đâu sẽ chẳng thêm trận đ̣n nữa. Tung hê lên? Xấu chàng hổ thiếp, ai bênh vực cho ḿnh, ai thông cảm cho ḿnh, hay sẽ là câu chuyện làm quà cho các bà nhiều chuyện, là chuyện bàn luận trong một cuộc nhậu sau khi đă nói hết đề tài? Lúc đó người ta sẽ kiêu hănh nh́n vào cuộc sống của tôi – đời mà, mấy ai thừa cơm gạo đi lo giùm hạnh phúc người khác ; chẳng qua, để có chuyện, để phong phú hơn, người ta mang chuyện ḿnh ra mổ xẻ….

Đầu óc tôi lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết, không biết có phải những cú đấm vào đầu của chồng làm tôi sáng ra? Nhưng cứ nằm mà suy nghĩ, mà ngẫm lại mọi việc, một lúc nữa biết đâu sẽ rối tung, rối mù? Điện thoại cho con em gái :

- Mày rảnh không, đến nhà tao đi.

- Sáng nay không đi làm sao?

- Không, cái mặt bị sưng vù.

- Tại sao?

- Tại vừa bị chồng đánh.

- Sao mà ra nông nổi !

Chẳng lẽ chị em trong nhà mà không nói thật với nhau, anh em như thể tay chân mà, những lúc như thế này biết t́m ai mà nói ngoài em gái của ḿnh. Ngày xưa bồ bịch với ai, thậm chí ai hôn ḿnh đầu tiên người tâm sự bao giờ cũng là chị em. Nhưng khi tiếng xe máy của đứa em ngừng trước nhà, tự nhiên tôi thấy mệt mỏi, lúc này tôi chẳng muốn phân bua giăi bày ǵ với nó, chuyện đă qua rồi, những cú đấm vào đầu cũng đă đấm rồi, quá lắm có thể nó sẽ đi mua cho một viên thuốc giảm đau về cho uống. Quả đúng như vậy :

- Bây giờ bà tính sao?

- Tao nhờ mày tính giùm mày lại đi hỏi tao.

Hai chị em ngồi im lặng, rồi tự nhiên tôi lại thấy ḿnh yếu đuối, nước mắt cứ dàn dụa chảy.

- Cứ khóc đi, khóc dù sao cũng là một giải pháp, ít ra trong lúc này. - Nó b́nh thản bảo tôi.

Ngồi măi, khóc măi cũng đến lúc phải thôi. Con em phải đến cơ quan, tôi cũng phải đi chợ, bọn trẻ trưa nay cũng phải có ǵ để ăn.

- Trưa nay mấy mẹ con ăn phở đi - đứa em gái bảo - ăn phở một ngày, thậm chí ba ngày cũng chẳng chết, việc ǵ cứ phải loay hoay trói buộc cho ḿnh.

- Nhưng nếu không đi chợ, biết làm ǵ bây giờ?

- Nằm ngủ.

- Mày làm như muốn ngủ là ngủ được.

- Xách xe ra đường.

- Ra đường với cái mặt sưng vù và đôi mắt sưng húp, đỏ hoe sao?

- Kệ, cứ đi, gió mát sẽ làm cho ḿnh tỉnh táo. Đội thêm cái mũ vào, mang thêm cái kính màu sẽ chẳng ai thấy ǵ hết, nếu thích ma ki dê một chút.

Đúng, gió mát sẽ làm cho ḿnh dịu đi, đường phố vẫn đông đúc, người qua kẻ lại vẫn tấp nập, có ai chú ư đến bộ mặt sưng vù và cặp mắt đỏ hoe của tôi? Nhưng đi măi rồi cũng ḷng ṿng hết phố xá, đầu óc lại suy nghĩ đến chuyện chồng đánh. Chồng đánh vợ xong, ung dung lên xe đi công tác, vợ bị đ̣n xong lại phải đối mặt với những bận bịu của ngày thường - dù sao cũng phải đến trường đón con, dù sao cũng phải lo cái ăn cho nó. Rồi c̣n một đống chén tối qua chưa rửa, c̣n đống mùng mền sáng nay chưa xếp dọn v́ bận rộn chuyện đánh nhau, rồi cái nhà đầy giấy vụn bọn trẻ con bày bừa tối qua vẫn chưa quét. Đầu óc tôi mụ mẫm đi, cho con ăn xong cũng phải về nhà, một ngôi nhà vừa chứng kiến cảnh tôi bị chồng đánh, một ngôi nhà cũng đă từng chứng kiến những cảnh đầm ấm, vui tươi, những cảnh âu yếm của vợ chồng trong đêm khuya khoắt.

Chở con về nhà, vài cặp mắt ṭ ṃ của hàng xóm chĩa sang. Tự nhủ thầm : kệ, nếu là ḿnh ḿnh cũng như thế, cũng có những cái nh́n thắc mắc và ṭ ṃ như thế, ḿnh cũng đă từng không ít lần sắm miệng nói chuyện thiên hạ đó hay sao?

- Sao mẹ chưa dọn dẹp mùng mền?

- Mẹ mệt.

Tiếng chuông điện thoại, một người bạn đồng nghiệp:

- Đau ốm thế nào mà buổi sáng xin nghỉ, chiều có thể đi làm không? Cuối năm việc dồn nhiều quá.

- Có thể, nếu trưa nay uống một viên giảm đau và thấy khá hơn.

- Nè, bà nói sao, buổi sáng tụi nó thấy bà trên phố.

- À, đi mua viên thuốc.

- Chớ bộ gần nhà không có tiệm thuốc Tây?

Câu hỏi bắt đầu mang tính chất tra vấn, hoài nghi. Tôi phịa :

- Sáng nay chuồn đi công việc.

Chẳng lẽ kể hết chuyện của ḿnh? Một người biết là cả cơ quan biết, rồi lại phải hàng ngày đối diện với những cái nh́n ṭ ṃ, ḍ xét, rồi lại là đề tài cho những câu chuyện nhàn rỗi trong cơ quan.

Làm việc là một giải pháp tốt nhất, v́ ít ra một người cẩn thận, khó tính như tôi cũng không thể nằm ngủ được trên cái giường với đống mùng mền bừa băi, càng không thể ngủ yên với đống chén dơ dưới nhà bếp, cái nhà lại càng phải sạch sẽ để thấy đỡ chướng mắt. Dọn dẹp nhà cửa xong đă một giờ trưa, sắp đến giờ phải đi đến cơ quan. Nh́n vào gương, mặt vẫn c̣n sưng một bên, nhớ lại cái núm tóc và nắm tay đấm vào mặt của chồng, tự nhiên tôi thấy ḿnh bải hoải ră rời. Ngả lưng xuống giường, đầu óc lúc này lại bắt đầu làm việc trở lại - Tại sao cuộc sống nặng nề đến thế? Tại sao con người ta phải xử tệ với nhau khi biết rằng cuộc sống là tươi đẹp là đáng quư? Rồi nước mắt lại tuôn rơi. Đứa con hỏi :

- Tại sao mẹ khóc?

- Tại v́ mẹ nhức đầu.

- Mẹ ngủ đi, ngủ một giấc sẽ hết.

Dù cặp mắt cay xè v́ khóc, dù thật mỏi mệt nhưng tôi vẫn thấy ḿnh tỉnh táo quá. Tôi đặt giả thiết rằng có một người, một người nói rằng đang rất thích tôi. Nếu bây giờ người đó mà biết tôi vừa bị chồng đánh, sẽ như thế nào? Sẽ kiêu hănh nh́n tôi, nếu người đó không bao giờ đánh vợ, sẽ lập tức xa lánh tôi, bởi v́ người đó sợ rằng sẽ là cái phao để tôi níu kéo. Đàn ông có mấy ai dám lănh nhận bảo bọc cho một gia đ́nh bị đổ vỡ, nhất là những người có thói trăng hoa, bay bướm? Đàn ông họ thích theo đuổi một con người hạnh phúc, tươi tắn, có mấy ai thích ràng buộc ḿnh với một “nỗi buồn cô phụ”?

Tôi lẩn thẩn, tôi đặt ra cho ḿnh nhiều giả thiết rồi tự giải đáp cho ḿnh với những suy nghĩ thô thiển và một cái đầu đau nhừ. Cuối cùng tôi biết rằng sẽ chẳng có điều ǵ xảy ra hết, cuộc sống vẫn như cũ với những bận bịu đời thường : ăn ngủ,làm việc. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, tôi sẽ chờ đợi một lời xin lỗi từ chồng tôi, gia đ́nh tôi lại sẽ có những ngày đầy ắp tiếng cười, hàng xóm thỉnh thoảng sẽ kháo sau lưng tôi rằng : vợ chồng nhà ấy mà cũng đă có một lần thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Rồi biết đâu, sẽ c̣n nhiều lần như thế này nữa, cuộc đời mà những điều bí mật luôn ở phía trước, có bài hát nào đó “đường ta đă qua nằm khuất chân trời, đường ta sẽ đi nào ai biết tới”, làm sao lường trước được những ǵ sẽ xảy ra? Dù sao, sau một trận đ̣n, tôi cũng đă tập cho ḿnh những phân tích, những tự giải bày và chỉ đưa đến một kết luận : Có chồng vẫn là hơn! Biết bao nhiêu bà vợ ngồi sau lưng chồng phải ôm thật sát để chứng tỏ rằng ḿnh có được một tấm chồng và vẫn c̣n rất hạnh phúc, và làm sao biết được đàng sau hạnh phúc đó là ǵ. Ngày mai trời lại sáng, trong một th́ tương lai gần tôi cũng sẽ ôm thật sát eo chồng để chứng tỏ như thế, như chưa từng bao giờ có một trận đ̣n sáng nay. Chiều nay tôi lại phải đến cơ quan, lại phải t́m cách nói dối với cái mặt sưng vù một bên, rằng bị sưng răng chẳng hạn. Chắc cũng sẽ có kẻ ṭ ṃ : Tự dưng tại sao lại sưng răng, chị ta vốn có hàm răng thật tốt cơ mà? Kệ, dù sao có chồng vẫn hơn. Cho dù có một ngày cơ quan sẽ có người biết chuyện của tôi, rồi lại có tiếng x́ xào : đúng rồi có một lần chị ta nói sưng răng, nhưng đâu phải.... Bận tâm mà làm ǵ, có ai quyết định được cuộc đời ḿnh ngoài ḿnh ra, và suy nghĩ làm ǵ, cứ quên hết, cứ rỗng tuếch, tâm hồn sẽ được nhẹ nhàng hơn, giống như gặp lúc nan giải, cứ lang thang ra phố, vào một cái shop nào đó chọn chọn lựa lựa cho ḿnh một cái áo pull hay một cái quần jeans. Cho dù khi diện một bộ đồ thật đẹp, vô t́nh nghe được một câu nói sau lưng : Tuy thế mà cũng có lần bị chồng đánh ! Quan trọng ǵ đâu, ḿnh vẫn c̣n có chồng, một món đồ trong nhà dù là thấy chướng mắt, nhưng khi đem bỏ ra ngoài đường lập tức sẽ có kẻ lượm ngay huống hồ ǵ chồng ḿnh, một ông chồng bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Cũng c̣n may cho tôi : tôi là một con người mau quên, một con người sẵn sàng khóc lóc khi mất một cuốn tập, một con người sẵn sàng cười ngặt nghẽo trước một câu nói đùa nhạt thếch, biết bao cảnh đời c̣n éo le gấp chán vạn lần tôi, mà tôi chỉ mới có bị đ̣n một lần..... Mới có một lần th́ phải cố mà giữ cho được tấm chồng.

* * *

Ba ngày sau, hàng xóm thấy cặp vợ chồng nhà đó chở nhau tung tăng ra phố. Chị vợ ngồi đàng sau, ôm eo anh chồng thật sát, cái cằm hơi t́ vào vai anh chồng, gương mặt ngời ngời hạnh phúc. Đứa con nhỏ ngồi phía trước tay nắm chặt tay lái như ba nó miệng nói cười bi bô. Mấy người đàn bà ngồi trước cửa hóng mát buổi chiều nh́n nh́n ngó ngó, một bà nói ǵ đó với chồng, người ta nghe tiếng ông chồng nạt :

- Chồng đánh vợ có ǵ mà lạ, rơ nhiều chuyện.

Bà vợ hứ một tiếng :

- Gặp tui, ông mà đánh tui thử một cái coi.

 

 


Truyện ngắn


Home

Khởi đăng: 20/4/2002 - Cập nhật: 23/9/2003