BẠN QUÊ
- Đào Thị Thanh Tuyền -
Chở Loan về đến nhà, Điệp vội
vàng xuống bếp:
- Ngồi coi TV nghe, phim Hàn
Quốc đó, dễ coi lắm. Không ưng th́ hát, giàn máy hôm nọ bị trục trặc, mới
sửa xong chiều nay, âm thanh hay lắm. Tao phải xuống chỉ đạo con bé này, nó
lơ ngơ lắm. Trước khi đi làm đă dặn kỹ rồi, nhưng không an tâm ….
- Vừa vừa thôi, bà lúc nào cũng
chu đáo quá mức b́nh thường.
- Có vợ chồng Châu nữa. Cũng
quá lâu rồi tụi ḿnh chưa ngồi lại với nhau. Châu nói hôm nay nó phải nghỉ
học v́ có mày đó.
Loan quẳng túi xách xuống nền,
ngồi xuống salon. Trời nóng quá, chiếc quạt trần xoay vù vù trên đầu, cô cảm
giác được sự cố gắng của nó nhưng không hy vọng ǵ xua đi được mùi khói xe
c̣n vương trên tóc, trên áo. Cô với tờ báo dưới bàn , không đọc mà lơ đăng
nh́n lên TV. Một cặp trai gái đang hôn nhau, chiếc váy ngắn, những bậc thềm,
h́nh như là trong khuôn viên trường đại học. Rồi những chiếc xe nối đuôi
nhau, tiếng nhạc nhẹ nhàng. Một công viên, những chiếc lá rơi rụng dưới chân
một cặp t́nh nhân đang đi dạo. Màn h́nh TV to đến nỗi Loan nh́n rơ gương mặt
cô gái có một nốt ruồi thật đen, thấy được cả những cái mụn bé tí trên g̣
má.
Mẹ Điệp từ ngoài đi vào, mắt
nheo nheo nh́n Loan, rồi ngồi xuống chiếc ghế dựa đặt gần cửa ra vào:
- Loan hả? Có đi công tác
thường không mà lâu quá mới thấy ghé? Má lúc này khỏe không con?
- Dạ, má con cũng tàm tạm. Con
thấy bác ngon lành hơn má con.
Mẹ Điệp nói trong một tiếng thở
ra rất dài:
- Cũng dở lắm. Bác c̣n một tuổi
nữa là đúng tám mươi. Người già, thịt da như có bên này rứt, bên kia nhéo ….
- Má con cũng vậy.
Ba năm rồi Loan mới ghé đến nhà
Điệp. Lần đó, Điệp nài nỉ cô ngủ lại, cả đêm hai người thức trắng nói
chuyện. Hôm đó cũng vào mùa nóng như bây giờ, pḥng ngủ của Điệp ở trên lầu,
buổi tối hơi nóng từ sân thượng đưa vào, từ mái nhà hắt xuống, Loan không
ngủ được. Vừa nóng, vừa lạ nhà, làm cô thấy tiếc căn pḥng có máy điều ḥa ở
khách sạn. Loan về, Điệp tức tốc cho lắp ngay một cái máy lạnh trong pḥng
ngủ. Lần sau Loan đi công tác, Điệp điện thoại cho Loan:
- Đến nhà tao ngủ, bảo đảm
không c̣n nóng nữa đâu.
Loan ớn đoạn đường từ khách sạn
đến nhà Điệp, vừa xa, vừa buị bặm khói xe, chưa kể nếu phải kẹt xe, cô khất
măi đến hôm nay.
Vợ chồng Châu đến, mang theo sự
ồn ă. Thật thân t́nh, Châu đi thẳng xuống bếp:
- Đói quá bà Điệp ơi! Bà này là
bà điệu th́ đúng hơn, tui đảm bảo bây giờ bả đang ở trong bếp với cuốn cẩm
nang gia chánh. Để coi nào: cho một chút hành, chút tiêu, chút tỏi ….
Vợ Châu, đặt túi trái cây lên
bàn, rồi ngồi xuống cạnh Loan, giọng nhỏ nhẹ:
- Chị Loan khoẻ chớ. Lâu quá
mới gặp lại chị.
Châu từ dưới bếp đi lên:
- Tui nói là khỏi có sai, bả
chủ đang vừa làm, vừa nh́n sách. Nè, bà Loan, nghe nói bà vào là tui phải bỏ
học để đến, nhiêu đó cho bà thấy nhiệt t́nh của tui đối với bà đến mức
nào….. Lúc này bà làm ăn ǵ ghê gớm lắm sao mà sắm điện thoại di động …..
- Làm ăn ǵ, tui thấy ông có di
động, tui bắt chước …
- Cái miệng lúc nào cũng tía
lia. Vợ Châu trách yêu chồng.
Châu ngồi xuống ghế, tay với
cái remote, bấm bấm. Vợ Châu gắt nhỏ:
- Quen cái tật ….. hễ ngồi
trước TV là bấm, người ta đang coi …..
- Mấy bà sao mà cứ thích phim
Hàn Quốc.
Câu chuyện nóng lên dần theo
cái nóng tháng tư. Châu khoe vừa tốt nghiệp xong cao học, đang làm tiếp cái
tiến sĩ. Châu hỏi Loan về công việc, gia đ́nh. Rồi nói thật to vọng xuống
bếp:
- Cái bà Điệp này hà tiện cho
cố, không chịu lắp máy lạnh ở pḥng khách.
Điệp từ dưới bếp nói vọng lên:
- Tui đâu có xịn như vợ chồng
ông.
Vợ Châu nhăn mặt:
- Ông này ….
Châu quay sang Loan ôn lại
chuyện cũ:
- Bà Loan này, ngày đó tui nhớ
trong đám bà lanh lợi nhất. Bà cầm đầu bọn tui vào Saigon đi thi, hồi đó tui
ngố nhất đám …. Bạn bè ở quê vào, bây giờ có bà Điệp là thành đạt nhất.
- C̣n ông th́ sao ? Loan hỏi.
- Tui th́ có ǵ đâu, cũng gọi
là sống được theo cách sống của người Saigon thôi.
Hồi đó (sao mà bạn bè cũ gặp
nhau cứ phải bắt đầu bằng hồi đó), Loan, Điệp, Châu và những người bạn cùng
lớp ở ngoài quê vào thi Đại học. Loan có nhà người cô ruột ở đây, cả bọn đến
tá túc suốt thời gian thi. Thi đậu, cả đám ở trọ nhà cô Loan. Hồi đó, Châu
ngày nào cũng khóc v́ nhớ nhà và cứ một mực: “Tui không muốn ở Saigon đâu,
học xong tui về Nha Trang liền tức khắc”. Vừa ra trường, trong khi đám bạn
bè loay hoay v́ nên ở lại hay về quê, th́ Châu đă chắc chân ở một Công ty
thật lớn, đường công danh có nhiều cơ hội thăng quan tiến chức. Cưới liền
một cô vợ thật xinh xắn cũng là dân tỉnh chăm chỉ làm ăn. Cuộc đời cứ thế,
êm đềm đi lên thật ngọt. Điệp về quê vài năm, lấy chồng ngược trở lại
Saigon, cô là dân Kinh tế, biết cách làm ăn, cuộc sống tương đối khá nhất
bọn. Loan bám trụ Saigon vài năm, thấy không ổn về Nha Trang. Cô lận đận
thêm vài năm nữa, lập gia đ́nh sau cùng. Để bây giờ, khi mà tất cả bạn bè
chẳng ai c̣n phải vướng bận v́ con mọn th́ cô vẫn c̣n phải đút từng th́a
cơm, từng ly sữa cho thằng con trai thứ hai. Những lần đi công tác vội vội,
vàng vàng, bạn bè chèo kéo, không đủ thời gian để đến cho hết. Toàn là bạn
quê, những người bạn thành đạt ở thành phố lớn. Cô chợt nghĩ đến cuộc sống ở
tỉnh lẻ, và tự dưng thấy nhớ thằng cu con với cái mùi mồ hôi nghe thương
thương làm sao. Không biết Nha Trang có nóng như Saigon hôm nay. Mấy ngày
nay cô ở khách sạn, ra khỏi khách sạn là vào pḥng họp, nơi nào cũng có máy
lạnh, không cảm nhận được cái nóng của “mặt trời tháng tư”. Trời nóng này,
thằng cu con khỏi có ngủ được ở trường. Cô nhớ cái dáng nhỏ nhỏ và cái bộ
dạng khó chịu, bứt rứt v́ nóng của nó: “Mẹ ơi, chở ra biển chơi đi, nóng quá
con không chịu nổi”.
Chồng Điệp chở đứa con gái đi
học về, làm đề tài của Châu xoay sang hướng khác. Hai người đàn ông nói cười
thật to, căn nhà rất rộng bỗng dưng hoá chật. Tấm chân t́nh như nóng thêm
theo hơi nóng. Chiếc bàn tṛn được dọn ra ngay pḥng khách, khăn trải bàn
trắng tinh, chén kiểu, khăn giấy …. Loan nhăn mặt:
- Bà Điệp này bày vẽ quá. Tui
nói thiệt, tui là dân nhà quê, quen ăn cơm với cá kho.
- Bà mà quê …. Giọng Châu kéo
dài hàng cây số.
Trên bàn đă có tất cả bốn món,
dư dả cho một bửa tiệc chỉ có năm người, những lon bia được mở ra và lần
lượt rót vào từng ly sóng sánh. Điệp vẫn chưa chịu lên để ngồi vào bàn, nói
vọng từ dưới bếp:
- C̣n món lẫu nữa. Mấy người cứ
lai rai từ từ đi.
- Tui cam đoan là bà này c̣n
lâu mới lên. Bả c̣n phải sửa soạn, phấn son nữa. Châu vừa nói vừa nâng ly
cụng với chồng Điệp.
Thật lâu, mới thấy Điệp từ từ
đi lên. Lúc này cô thật tinh tươm trong dáng vẻ một bà chủ: tóc bới cao,
chiếc áo đầm hai dây ôm thật gọn cơ thể cân đối, môi son, má hồng phơn phớt.
Châu cười phá lên:
- Đó, tui nói có sai đâu.
Chồng Điệp nh́n cô vợ xinh xắn
của ḿnh, rồi lắc đầu cười. Một nụ cười thật hạnh phúc và măn nguyện. Những
câu chuyện được tiếp nối theo những cái cụng ly của hai người đàn ông và
những đôi đũa gắp mời nhau. Loan thấy thật cảm động nghĩ đến sự công phu
chuẩn bị của Điệp và nhiệt t́nh của bạn khi đến tận khách sạn chở cô về nhà.
Bạn bè từ thời học mẫu giáo, tiểu học, lên trung học rồi vào đại học. Ngày
xưa hai nhà lại ở gần nhau, chạy qua chạy lại. Ở nhà quê, “bà con xa không
bằng xóm láng giềng gần”, hai cô thân nhau như chị em. Tấm chân t́nh của bạn
bè làm cô thấy món ăn nào cũng ngon, cô khen một câu thật ḷng như để đáp
trả lại tấm chân t́nh đó. Điệp cười rạng rỡ:
- Lâu lâu mới nấu, mỗi lần làm
lại phải nh́n vào sách.
- Vầy là quá ngon rồi. Châu bồi
thêm một câu nói nịnh.
Món tráng miệng được dọn ra
trên chiếc bàn salon. Điệp kéo Loan và vợ Châu qua:
- Để hai ổng lai rai. Tụi ḿnh
qua này nói chuyện. Hát không? Mở máy nghe?
Chiếc TV trước mặt không c̣n
làm nhiệm vụ phát lại h́nh ảnh thu được từ sóng mà đổi sang làm việc khác.
Hai người đàn ông thấy vậy bưng mấy ly bia qua ngồi luôn bên này, rồi thi
nhau hát, tính điểm và uống phạt. Tự dưng Loan cảm thấy mỏi mệt. Một ngày
làm việc thật căng thẳng, buổi trưa không ngủ, giờ đây cặp mắt díu lại như
muốn đ̣i nợ. Cô nh́n mấy lon bia c̣n lại và nhẩm tính ít nhất cũng phải hơn
một giờ nữa mới xong. Cả bọn thi nhau ḥ hét vào micro để lấy cho được con
số điểm cao nhất. Cánh cửa kính nhà Điệp đă đóng lại từ bao giờ để ngăn
tiếng ồn với nhà hàng xóm. Không khí trong pḥng hầm hập nhưng lúc này chẳng
ai c̣n thấy nóng, chiếc quạt trần vẫn vù vù trên đầu, một cố gắng vô vọng
ch́u ḷng những người khách. Cuối cùng là chia tay. Vợ chồng Châu ra về khi
khu cư xá đă hoàn toàn ch́m vào im ắng. Trên trời có một vài cḥm sao lấp
lánh, cái nóng đă dịu đi để nhường cho đêm trong trẻo. Loan và Điệp c̣n đứng
một lúc lâu nữa trong không khí dịu mát, thoang thoảng mùi hương hoa sứ.
H́nh như lúc này, sau những ǵ rất ồn ă của cuộc sống, ḷng người tự nhiên
thấy lắng xuống, có một t́nh thân nào đó rất thân, không nói được thành lời.
Có những điều trong kư ức đột nhiên ùa về, chẳng ai nói với ai câu nào nhưng
h́nh như đă nói với nhau rất nhiều. Măi sau, Điệp nắm tay Loan bóp thật
chặt, rồi kéo cô vào nhà.
Điệp c̣n loay hoay nhà dưới
chưa chịu đi ngủ. Chồng Điệp đă rút êm về pḥng riêng hồi nào. Loan và con
bé con của Điệp, hai cô cháu lên giường trước. Con bé con ôm cuốn truyện
Harry Potter. Trên giường bày đầy những tờ báo, tạp chí. Loan lơ đăng nh́n
lướt qua những tờ báo, cô chợt thấy có một cuốn sổ tay đă cũ, quen quen. Ṭ
ṃ, cô dở ra, bên trong là những trang viết đă phai màu thời gian, với đủ
loại nét chữ một thời trẻ thơ. Đó là cuốn lưu bút mùa hè năm học lớp bảy mà
Điệp vẫn c̣n giữ đến bây giờ. Cô chợt gặp lại h́nh ảnh cả một đám bạn bè
thật ngây thơ ngày đó với đủ các tṛ chơi: nhảy dây, đánh chuyền, cả những
chuyện căi nhau lặt vặt, hay mơ mộng đâu đâu tập làm người lớn. Cô thấy lại
từng khuôn mặt cũ, mường tượng được cả cách cầm cây bút, đánh nét chữ của
từng người bạn. Con bé con của Điệp thấy Loan lật lật cuốn sổ bèn nói: “Mẹ
con nói, cuốn này viết hồi đó bằng tuổi con bây giờ”. Loan lật đến những
trang cuối cùng, có những gịng chữ vụng về của cô chép cho Điệp những bài
bài hát thịnh hành của một thời. Những bài hát đánh dấu giai đoạn các cô bắt
đầu lớn. Đă có nhiều hơn một thế hệ Việt Nam đam mê những lời thơ óng ả
trong cung nhạc độc đáo ấy, những ḍng nhạc chan chứa tâm trạng của dân Việt
Nam đă có một thời du mục, một thời khói lửa, chiến tranh. Cô và Điệp ở thế
hệ mà tâm hồn đă được nuôi lớn lên bằng những ḍng nhạc ấy. Tự dưng cô thấy
thật buồn. thời gian tưởng như vô h́nh lại luôn hiện hữu rơ ràng trong kư ức
hay ghi dấu trên từng đổi thay. Một h́nh ảnh xưa cũ tưởng đă quên, nhưng chỉ
cần gặp lại, dù chỉ là một thoáng giây, cũng đủ gợi lại hay vẽ lên một bức
tranh toàn cảnh của sự việc trong quá khứ, rơ ràng, đậm nét. Điệp đă vào
pḥng từ lúc nào, thấy Loan trầm ngâm trước những bài hát cũ trên nền giấy
đă ố vàng, cô bỏ vào trong máy đĩa hát có những bài hát rất quen thuộc. Đèn
tắt, những gịng nhạc tiếp nối nhau, xen lẫn những câu nói ngắt quăng của
hai người ôn lại một kỷ niệm nào đó gắn liền với bài hát. Trong bóng tối tự
dưng có những gịng nước mắt tuôn ra, Loan không ḱm nổi.
|