Trên nóc nhà gần cầu O'Connell, một người
lính cộng hòa đang nằm quan sát. Bên cạnh anh là một khẩu súng trường, trên
cổ đeo ống nhòm. Khuôn mặt anh là khuôn măt của một cậu học trò, gầy gò và
khắc khổ, nhưng mắt anh phát ra tia sáng lạnh lùng của kẻ cuồng tín. Ðôi mắt
sâu và trầm ngâm, đôi mắt của người từng nhìn thấy sự chết chóc.
Anh đang ăn miếng bánh mì kẹp một cách
ngấu nghiến. Từ sáng đến giờ anh chưa được ăn chút gì. Anh ăn một cách vội
vàng. Anh ăn xong miếng bánh mì, lấy chai rươu uyt ki từ trong túi ra, ực
một hơi. Thế rồi anh bỏ chai vào túi. Anh ngưng lại giây lát cân nhắc xem
thử có nên liều lĩnh làm một điếu thuốc chăng. Ðiều đó thật nguy hiểm.
Ánh
lửa có thể sẽ hiện rõ trong bóng đêm, và kẻ thù có thể nhìn thấy. Anh quyết
định đánh liều một phen.
Ðặt điều thuốc lên môi, anh đánh diêm,
hít một hơi vội vã rồi dụi tắt ánh lữa. Gần như lập tức, một phát đạn xẹt
ngang gờ tường trên mái nhà. Người lính bập một hơi nữa và dụi tắt điếu
thuốc. Rồi anh khẽ chủi thề và bò xa về phía bên trái.
Một cách cẩn thận anh nâng người lên và
lên gần ngang với gờ tường. Một ánh chớp lóe lên và một viên đạn bay vèo qua
đầu anh. Anh thụp xuống ngay lập tức. Anh đã thấy ánh chớp. Nó xuất hiện
phía bên kia đường.
Anh lăn vòng trên mái nhà đến phía sau
ống khói, từ từ đứng lên phía sau, cho đến khi mắt anh ngang với đỉnh của gờ
tường . Không thấy gì, chỉ là đường nét mờ mờ của ngôi nhà đối diện hiện lên
trên nền trời xanh. Kẻ thù của anh đang nấp kín.
Ngay khi đó một chiếc xe thiếtt giáp băng
ngang qua cầu tiến đến chậm chậm trên đường. Chiếc xe dừng lại ở phía bên
kia đường, cách khoảng 50 mét về phía trước. Người lính có thể nghe được
tiếng xe nổ đều đều. Tim anh đập rộn lên. Ðó là chiếc xe của kẻ thù. Anh
muốn nổ súng nhưng anh biết chỉ vô ích. Những viên đạn của anh không thể nào
xuyên thủng lớp thiếc bọc con quái vật xám xịt đó
Một bà già từ góc đường đi vòng đến, trên
đầu trùm chiếc khăn rách tả tơi. Bà ta bắt đầu nói chuyện với người đàn ông
bên trong tháp pháo trên chiếc xe. Bà chỉ về phía mái nhà nơi có người lính
ẩn nấp. Một tên chỉ điểm.
Tháp pháo mở ra. Một cái đầu và đôi vai
xuất hiện, nhìn về hướng người lính. Người lính nâng súng trường lên và nổ
súng. Cái đầu gục xuống một cách nặng nề trên thành tháp pháo. Bà già đâm bổ
về phía bên đường. Người lính nổ súng lần nữa. Người đàn bà lăn vòng với
tiếng thét và ngã xuống rãnh nước.
Bất thình lình một tiếng nổ vang lên từ
mái nhà đối diện và người lính đánh rơi khẩu súng trường với một tiếng rủa.
Khầu súng nảy lóc cóc trên mái nhà. Anh nghĩ tiếng nổ có thể đánh thức người
chết. Anh khom người để nhặt khẩu súng. Nhưng anh không thể nâng nó lên.
Cẳng tay anh bị đơ ra. "Mình bị trúng đạn rồi", anh lẩm bẩm
Hạ người nằm sát trên mái nhà, anh bò lui
một chút về phía gờ tường. Với cánh tay trái, anh sờ cẳng tay phải bị
thương. Máu chảy ướt đẫm ống tay áo. Không thấy đau đớn, chỉ là một cảm giác
vô cảm như thể cánh tay đã bị cắt rời ra.
Anh vội vàng rút con dao từ trong túi, tì
vào gờ tường mở nó, rồi rọc rách toang ống tay áo. Có một lỗ thủng do đạn
xuyên vào. Mặt kia không có lỗ. Viên đạn đã gắn vào trong xương. Chăc nó đã
gãy. Anh bẻ phần cẳng tay bên dưới vết thương, cánh tay cong ngược một cách
dễ dàng. Anh cắn chặt răng để trấn áp sự đau đớn.
Thế rồi anh lấy bị cứu thương ra, dùng
dao rọc cái túi. Anh bẻ chiếc cổ chai I-ốt và dốc vào vết thương. Một nỗi
đau thốn ngấm tận xương tủy. Anh đặt miếng gạc lên trên vết thương và băng
lại, rồi dùng răng để cột dải băng.
Ở dưới đường vẫn yên tĩnh. Chiếc xe bọc
thép đã rút lui thật nhanh qua bên kia cầu với những mũi súng treo vô tri vô
giác bên trên tháp canh. Xác người đàn bà vãn còn nằm yên trên rãnh nước.
Người lính nàm yên một lúc lâu để dưỡng
vềt thương nơi cánh tay và hoạch định kế hoạch trốn thoát. Không được để
người ta tìm thấy anh bị thương trên mái nhà khi trời sáng. Kẻ thù bên trên
mái nhà bên kia sẽ khống chế sự trốn thoát của anh. Anh phải giết họ nhưng
anh không thể sử dụng khầu súng trường được nữa. Anh chỉ còn một khẩu súng
lục để hành động. Thế là anh nghĩ ra một kế hoạch
Cởi chiếc mũ ra, anh đặt lên nó lên trên
họng súng trường. Thế rồi anh đẩy khẩu súng từ từ lên trên gờ tường, đến khi
chiếc mũ có thể được nhìn thấy từ phía bên kia con đường. Gần như ngay lập
tức, có một tiếng nổ, một viên đạn xuyên vào giữa chiếc mũ. Người lính
nghiêng khẩu súng về phía trước. Chiếc mũ rớt xuống lòng đường. Nắm lấy giữa
khẩu súng trường, người lính thòng cánh tay trái qua mái nhà treo lơ lửng,
bất động. Một lúc sau anh thả khẩu súng trường xuống đường và tụt xuống bên
dưới kéo lê cánh tay bị thương.
Trườn thật nhanh bắng chân, anh lao nhanh
đến góc mái nhà. Mưu mẹo của anh đã thành công. Người lính bắn tỉa khác,
thấy cái mũ và khẩu súng của anh rơi xuống, nghĩ rằng đã giết được anh. Giờ
đây anh ta đang đứng trước hàng ống khói, nhìn sang, hình dáng cái đầu hiện
rõ trên bầu trời phía tây.
Người lính Cộng hòa mỉm cười và nâng khẩu
súng lục lên trên gờ tường. Một khoảng cách khoảng 50 mét __ một điểm ngắm
khó trong ánh sáng mờ mờ này, hơn nữa cánh tay phải của anh đau khủng khiếp.
Anh nhằm vào đích một cách vững chắc. Tay anh run lên vì nôn nóng. Mím chặt
mội, anh hít một hơi thật sâu và nổ súng. Anh điếc tai vì tiếng nổ tay anh
bị giật mạnh.
Thế rồi khi đám khói tan đi, anh băng
ngang qua và hét lên tiếng kêu thích thú. Kẻ thù của anh đã bị trúng đạn.
Anh ta lăn tròn qua gờ tường trong quằn quại. Anh ta cố gắng giữ chân lại
nhưng vẫn chậm chậm rơi xuống về phía trước như trong một giấc mơ. Khẩu súng
trường rơi khỏi tay, đụng phải gờ tường, rơi xuống, nảy lên trước một tiệm
hớt tóc bên dưới và rơi trên vỉa hè.
Thế rồi người đàn ông hấp hối trên mái
nhà gụ ngã về phía trước. Thân hình anh ta lăn vòng trong không trung và rơi
thịch xuống đất. Rồi năm im
Người lính nhìn kẻ thù đang ngã xuống và
rùn vai. Sự hiếu chiến đã lịm tắt trong anh. Lòng thương xót làm cho anh cảm
thấy cay đắng. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Anh bị mất sức nhiều vì vết
thương, vì phải bám lâu trên mái nhà, vì cái nắng lên khá nhanh của ngày hè.
Anh thấy ghê tởm cái quang cảnh hỗn độn xương rơi thịt nát của kẻ thù. Răng
anh run lập cập, anh bắt đầu nguyền rủa chính mình, nguyền rủa chiến tranh,
nguyền rủa mọi người.
Anh nhìn khẩu súng còn đang bốc khói
trong tay, anh ném mạnh nó xuống mái nhà dưới chân với một tiếng chủi thề.
Súng nổ với một chấn động mạnh và viên đạn bay vèo qua đầu gã. Anh hoảng sợ
sau tiếng nổ đó.. Thần kinh anh vững vàng. Ðám mây hoảng sợ trong trí anh
tan đi thế là anh bật cười
Lấy chai uyt-ki từ trong túi ra, anh nốc
cạn. Anh cảm thấy không còn lo lắng nữa. Anh quyết định rời khỏi mái nhà và
đi tìm người chỉ huy để báo cáo. Khắp mọi nơi chung quanh đều yên tĩnh. Ði
suốt những con đường này cũng không nguy hiểm lắm. Anh nhặt khẩu súng lên và
bỏ vào trong túi. Rồi anh bò xuyên qua cửa sổ trên trần nhà để xuống bên
dưới
Khi anh bò lên trên lối đi ngang với mặt
đường, anh bỗng cảm thấy một nỗi tò mò về tên địch mà anh đã giết. Anh chắc
canh rằng dù có là ai thì anh ta cũng là một tay thiện xạ. Anh có cảm tưởng
anh đã biết anh ta. Có lẽ anh ta đã từng ở cùng với anh trước khi chia cắt
trong chiến tranh. Anh quyết định đánh liều vượt qua bên kia để xem mặt anh
ta. Anh chăm chú nhìn xung quanh góc đường O'Connell. Bên trên có tiếng súng
vang rền, nhưng qunh đây vẫn yên tĩnh. Anh phóng ngang qua đường. Một khẩu
súng máy xé toang mặt đất chung quanh anh với một loạt đan, thế nhưng anh
vẫn thoát. Anh ập người xuống bên cạnh xác chết. Khẩu súng máy ngừng nhả
đạn.
Thế rồi anh lật cái xác chết lên và nhìn
vào khuôn mặt của em trai mình.