Khoảnh khắc cuối cùng
Mark de Goutiere
Buồng
xà lim ngột ngạt và tăm tối. Một bóng đèn treo trên sợi dây bụi bặm ở chính
giữa trần nhà phát ra ánh sáng mờ mờ cộng hưởng với chút ánh sáng hiu hắt
xuyên qua song cửa sổ. Có thể nhìn thấy được một mảng trời xanh, giờ đây
đang tối dần đi khi chiều xuống.
Giữa buồng giam, một gã đàn ông
đang ngồi trên chiếc ghế thô ráp trước cái bàn cũng sù sì như thế. Trên bàn
là một chiếc đĩa với những vụn thức ăn, một chiếc ca còn sót lại chút rượu
cặn. Gã đàn ông có thân hình gầy gò và rám nắng, trong bộ đồ vải thô, râu
ria đã nhiều ngày không cạo.
Gã đang nhìn đăm đăm vào cái đĩa
vừa nghĩ ngợi về số phận tăm tối của mình. Vào sáng mai, họ sẽ đến và đưa gã
vào sân trong. Họ sẽ cho gã đứng trước một bức tường rồi gã sẽ bị bắn. Gã đã
hiểu ra rằng, công lý, ở nơi này, thật vô cùng mau chóng và luôn dứt khoát.
Gã tự hỏi không biết ở đó sẽ có bao nhiêu khẩu súng. Gã cũng tự hỏi không
biết họ sẽ nhắm vào chỗ nào; vào tim gã hay vào mắt gã? Gã bỗng cảm thấy mót
tiểu. Gã đứng dậy đi đến chiếc xô trong góc phòng.
Thay vì trở lại chiếc ghế, gã nằm
xoài người trên cái bao rơm, đan vòng hai tay phía sau đầu. Mùi mồ hôi của
gã xộc vào mũi, nhưng gã đã quen với cái mùi này. Gã không thích nằm trên
giừơng vì cái giường bốc mùi khó chịu và đầy những con rận rệp cắn gã. Gã
nằm đó, mắt nhìn vào bóng đèn tròn trong khi tâm trí gã nghĩ ngợi mông lung.
Chắc khoảng 6 giờ, nhìn trời gã
đoán vậy. Sáu giờ rồi. Trong vòng mười hai tiếng đồng hồ nữa sẽ lại là sáu
giờ, họ sẽ đến đem gã đi. Đó là cái giờ mà họ đã báo với gã.
Họ đem cho gã một bữa ăn ngon hơn
thường lệ lại còn có thêm một ca rượu nữa_ lần uống rượu cuối cùng của gã.
Mười hai giờ đồng hồ. Đến nửa
đêm, gã chỉ còn có sáu giờ nữa để sống và đến 3 giờ sáng gã chỉ còn có 3
tiếng đồng hồ nữa. Bỗng một ý nghĩ chợt hiện ra trong óc gã. Gã nhớ lại,
những năm trước đây, khi tranh cãi với một người bạn khá thông minh đòi bỏ
trường cao đẳng. Họ đã tranh luận về việc phải làm gì để giết thời gian, gã
muốn áp dụng điều đó vào hoàn cảnh bây giờ của gã.
Chẳng bao lâu gã sẽ chỉ còn lại
một giờ, rồi nửa giờ và cuối cùng chỉ còn duy nhất một phút trước khi gã cảm
thấy những viên đạn găm vào thân thể gã. Mình sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?
Gã tự hỏi. Chắc sẽ đau đớn lắm?
Gã cố xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi
tâm trí rồi trở lại trầm ngâm về những phút cuối cùng mà gã sẽ phải sống. Gã
lại nhớ về câu chuyện với người bạn. Cái thời điểm đó sẽ không bao giờ đến.
Sẽ còn hai phút để sống rồi một phút, rồi nửa phút, rồi một phần tư phút và
cứ tiếp tục mãi mãi. Sẽ mãi mãi còn một chút thời gian để chia làm đôi trước
khi họ có thể siết cò. Gã rà lại ý nghĩ ấy một lần nữa và thấy chẳng có sai
lầm nào trong lập luận của mình. Gã bắt đầu thấy yên tâm.
Gã ước ao họ cho gã thêm một ít
rượu nữa thế nhưng cái ca đã hết nhẵn. Mà thôi, sẽ có thêm rượu vào lúc
khác. Cảm thấy thanh thản gã quay mặt vào tường và đánh một giấc trong khi
bóng đèn trên đầu vẫn tiếp tục chiếu ánh sáng mờ mờ trên đầu gã. Một ít phút
trước sáu giờ sáng hôm sau, gã bị đánh thức bởi tiếng mở khóa cửa buồng
giam. Gã lăn vòng rồi ngây người nhìn hai người đàn ông trong bộ đồng phục
cáu bẩn đang đứng đó. Họ không nói gì chỉ ra hiệu cho gã thức dậy và sử dụng
chiếc xô trong góc nếu cần.
Cuối cùng một người nói: “Đến lúc
rồi. Đi thôi”
Gã chợt nhận ra mình đang ở đâu
và trong phút chốc một nỗi sợ hãi quặn lên trong ruột gã. Thế rồi gã nhớ đến
những ý nghĩ đêm qua. Gã mỉm cười với mình và nghĩ rằng họ sẽ ngạc nhiên
biết bao khi biết rằng giây phút cuối cùng sẽ không bao giờ đến, họ sẽ dừng
công việc và tha cho gã.
Họ áp giải gã ra ngoài, dọc theo
hành lang đến một quảng trường đang mở cửa, dó là một khoảng sân trống trải
chỉ có hai cửa ra vào và không có cửa sổ. Mặt trời vẫn chưa lên cao đến trên
bức tường.
Gã đếm được bảy người đàn ông mặc
những bộ đồng phục sờn rách đang đứng một nhóm nói chuyện khẽ khàng với
nhau. Họ liếc nhìn gã rồi lại nói chuyện tiếp. Họ đang tựa vào bảy khẩu súng
kiểu cũ nhưng được chùi rất bóng.
Trời khá lạnh, gã khẽ rùng mình
trong chiếc áo mỏng, chờ đợi ánh nắng ấm. Họ mời gã một điếu thuốc lá nhưng
đó là loại thuốc rẻ tiền, sợi to và khét. Gã bập hai hơi rồi búng đi với một
tiếng chửi thề.
Gã mỉm cười khi họ bắt gã đứng
sát tường và bịt mắt gã. Có tiếng kéo lê của những đôi ủng rồi một quãng yên
lặng ngắn ngủi. Gã nghe một mệnh lệnh sắc gọn và cảm thấy một tiếng vang rền
bên tai cùng một sức ép tống vào ngực gã.
Trong thoáng chốc một ý nghĩ lướt
nhanh qua óc gã. “Không, không. Không thể như thế”, trong khi gã ngã xuống
dưới đất bụi.
Nhị Tường
dịch