Alfred
N. Mutua
Việc quyết định
con dê phải chết vào hôm trước lễ Giáng Sinh là tính toán sai lầm của Mzee
Kioko. Con dê duy nhất, Kioko nghĩ ngợi, đă chết không đúng lúc, làm cho
cuộc sống của ông trở nên khó khăn. Giờ đây dường như thói quen hàng ngày
của ông sẽ thay đổi. Đó cũng không phải là một lề thói thường ngày. Từ khi
vợ mất đi cách đây 3 năm, để lại ông- một lăo già góa 70 tuổi, cuộc sống
của ông đong đầy những biến động. Cái chết của con dê đă không giúp được
ǵ.
"Aki ya kweli[1],"
Kioko lẩm bẩm nghĩ ngợi. Ông đang ngồi trên chiếc ghế ba chân bên cạnh căn
cḥi tranh vách đất của ḿnh. Bóng nắng chiếu trên mặt và vai ông, làm cho
chiếc áo khoác trắng (thực ra là màu cháo ḷng) trở thành một màu vàng
vọt.
Đặt mũi tên đang vót xuống, ông đưa tay trái
chùi mặt. Đó là một buổi chiều yên tĩnh. Con chó của ông, Chui, đang nằm
dưới gốc cây xoài giữa cḥi tranh và kho thóc rỗng. Chui đang bận táp
những con ruồi và bướm lởn vởn quanh đó. Một lúc, nó chán tṛ đớp ruồi và
đứng dậy chậm chạp bước về phía Kioko. Nửa chừng nó dừng lại, rồi băng
ngang qua nền cát đỏ để giơ chân sau lên ngang nhiên đái vào một rẻo đá
nhỏ. Nó đái không trúng rẻo đá. Chắc ḿnh đă già rồi, nó dường như nghĩ
ngợi trước khi bước lại và nằm bên cạnh Kioko.
“Không thể nhắm trúng vào tuổi này phải
không?” Kioko hỏi Chui. “Cũng may là mày không quan tâm đến việc sinh đẻ
nữa”. Để trả lời, Chui rên rỉ, ngáp và lơ mơ ngủ.
“Atsi. Maundu me vinya[2],"
Kioko nói, cuộc sống sao mà cay cực. Ông liếc nh́n khu vườn nhỏ nơi có cây
bạch đàn thấp đang đứng. Dước gốc cây là mộ của Maria vợ ông. Ruột gan ông
thắt lại, cảm thấy nhói lên trong ngực, như bị đâm vào tim. Ông nuốt nước
bọt khó khăn và mắt ngấn lệ.
Chậm răi đứng dậy, nhặt lấy cái cung và mũi
tên vừa vót, với dáng c̣ng nhưng dứt khoát, ông từ từ bước trên lối đi
sang phần đất người láng giềng. "Hoti Kuu?[3]
Có ai ở nhà không?” ông kêu lên khi đến gần khu cḥi ba gian. Ông đi ngang
qua ba con dê đang buộc dây nơi cái cọc.
Wacha Mwana?
[4]"
ông chào cô bé đang ḅ lăn trên đất. Cô bé nh́n ông và đáp: “Aaạ”, rồi
tiếp tục lăn lê. Kioko cười và tiếp tục bước.
“Karibu, chào ông bạn của tôi”. Đó là Wambua
hàng xóm của ông. Ông ta đang ngồi trên băng ghế bên ngoài gian cḥi chính
giữa. Wambua không đi đứng được nhiều nữa. Đôi chân của ông không chống
nỗi với bệnh phù voi đă phồng to gấp năm lần b́nh thường. Do vậy Wambua
lùn và mập.
“Anh đang bị bọn xấu tấn công sao?” Wambua
hỏi và ra hiệu cho Kioko ngồi xuống cạnh ông.
“Không, tôi sắp đi săn” Kioko đáp và đặt
cung tên dưới đất.
“Săn?” Wambua cười “Đích thực là mặt trời đă
đốt một lỗ thủng trong đầu anh rồi. Tôi đă nghĩ chỉ có tóc anh là bị mà
thôi chứ bây giờ th́ toàn bộ...”
“Ha ha haa” Kioko cười và vỗ vào lưng
Wambua. “Ít ra là óc tôi vẫn c̣n bên trong cái đầu này chứ óc của anh th́
đă đi dạo chơi lâu quá rồi lạc đường về.”
Họ bắt tay nhau cười. Họ là bạn cũ và đă
từng biết nhau gần bốn mươi năm.
“Vậy th́ chuyện đi săn là như thế nào?”
Wambua hỏi vừa bẻ đôi mẩu bánh ḿ đang ăn vàđưa cho bạn ḿnh một nửa.
“Tôi cần một ít thịt để đăi gia đ́nh bên vợ
khi họ đến thăm vào lễ Giáng sinh.
“Thế c̣n con dê? Tôi nghĩ là anh sắp thịt nó
rồi?”
“Con dê chết rồi”
“Chết?”
“Ừ. Hôm qua tôi thấy nó nằm ngửa thè lưỡi và
mắt mở trừng trừng”
“Cái ǵ làm nó chết vậy?”
“Tuổi tác. Tim nó quá yếu. Anh không biết nó
đă gần mười lăm tuổi rồi à? Với cuộc đời con dê th́ đó là một trăm tuổi”.
“Ờ, đúng thế.” Wambua đồng t́nh. “Giống như
chúng ta, nó cũng già và giống như nó, chúng ta cũng sẽ ra đi”
“Mẹ Nduku khỏe không?” Kioko đổi đề tài.
“Bà ấy khỏe, nhưng bệnh đau lưng cứ làm bà
tỉnh giấc ban đêm. Bà ấy đă đi chợ sáng nay với Nduku và Makau. Họ để tôi
trông cháu Mueni. Thế anh định khi nào đi săn?”
“Có thể là ngày mai”
Cả hai đều biết Kioko rất nghèo. Kioko cảm
thấy vai ḿnh oằn xuống. Nếu ḿnh giàu, ḿnh sẽ ra chợ mua một con ḅ đực,
ông nghĩ. Thực ra ông biết, nếu giàu ông sẽ có nhiều dê và những cái quần
của ông đă không phải có đến chín miếng vá với màu sắc khác nhau. Đôi chân
trần nứt nẻ của ông là đôi chân của kẻ nghèo. Chúng cần giày xăng đan,
nhưng giày xăng đan có nghĩa là tiền, mà tiền th́ không có mọc lên từ mặt
đất như đậu.
Không phải Kioko luôn nghèo khổ. Khi hai
mươi tuổi, ông sống ở Machakos và vào thời đó th́ ông được xem là người
sung túc. Ông kiếm được tiền từ công việc. Hồi đó ông là người dẫn đường
cho đoàn đi săn. Những người châu Âu, hầu hết là người Anh và Hà lan đến
Machakos, nơi Kioko sống, tổ chức cuộc đi săn. Những thanh niên như Kioko
sẽ dẫn họ đến những vùng đồi Chyulu hoặc đến Kajiado để săn sư tử và báo.
Kioko được trả thù lao hậu hĩnh và ông đă dùng tiền kiếm được để mua một
miếng đất nhỏ ở Masii. Năm 1947, ông nghe rằng nhiều thanh niên đang sắp
vào rừng để chiến đấu chống lại người Anh v́ tự do. Ông chẳng để tâm chút
ǵ về chuyện ấy. Cho đến khi bị bắn th́ dường như ông mới nhận ra rằng
chiến đấu v́ tự do là tất cả.
Khi ấy Kioko hai mươi lăm tuổi và suốt tháng
Tám mặt đất khô cằn khát cơn mưa, anh đang dẫn một toán ba người Anh trong
chuyến đi săn. Họ đă đi năm ngày và chưa thấy ǵ để săn. Những con thú đă
di cư về Tsavo để t́m nước. Kioko biết đó là một chuyến săn khó khăn.
Anh nhặt nhạnh được một ít từ tiếng Anh và
có thể hiểu được miễn là không đ̣i hỏi phải nói. Bất cứ lúc nào nói chuyện
với người châu Âu anh đều sử dụng tiếng Kampa và Swahili. Họ thích kẻ dẫn
đường phải là một thổ dân “thực sự”. Kioko biết rằng công việc của anh sẽ
không c̣n thu hút nếu khách hàng phát hiện ra anh có thể hiểu được ngôn
ngữ của họ.
Vào ngày thứ năm, Kioko nhận thấy một trong
những người Âu bắt đầu tụt lại đàng sau. Ông ta vừa mập và lùn và tṛn
quay mà mọi người gọi là Ngài Henry. Kioko nh́n mặt trời. “Khoảng 4 giờ”,
anh nghĩ “ Chúng ta phải dừng lại để ăn tối vào độ sáu giờ rồi đi cho đến
10 giờ trước khi nghỉ đêm”
Anh nghe tiếng ai đó trượt chân phía sau. Đó
là Henry.
“Anh không sao chứ Henry?” Người Âu lớn tuổi
nhất hỏi
“Không sao Ted ạ” Henry trả lời. “Chỉ tại
ánh mặt trời”
“Ḿnh có thể nghỉ ...” Ted mở lời.
“Không, không” Henry ngắt lời. “Tôi khỏe mà,
tôi có thể đi được”
“ Nhưng đừng chết đè chúng tôi nhé ông già”
Ted nói. “Lũ báo thích lắm đó”
Không ai cười.
Kioko ngẩng đầu và lắng nghe. Anh nghe tiếng
kêu be be của một con linh dương. Anh nhận ra đó là tiếng rên đau đẻ. Cảm
tính tự nhiên đă bảo anh không dẫn đoàn săn về hướng con linh dương v́ họ
sẽ bắn nó. Những người Âu này dường như thích tàn phá kẻ yếu.
“Tusimame hapa”[5],
anh chỉ cụm đá dưới một bóng cây.
“Được. Thằng mọi nó bảo chúng ta nghỉ ở đây”
Ted nói.
Kioko nhóm một bếp lửa nhỏ và giúp Joe_
người Âu thứ ba, pha trà. Sau khi dùng trà, những người Âu nằm xuống nghỉ.
Kioko dựa vào một tảng đá và nghĩ về Maria vợ anh. Chị đang đợi anh tại
ngôi nhà mới của họ ở Masii. Họ lấy nhau được mười tháng và chị đă có thai
bảy tháng. Anh thường nghĩ đến chị. Chị hiểu anh và anh hiểu chị. Anh rất
hạnh phúc với chị. Ḿnh sẽ sớm gặp lại cô ấy, anh tự nhủ.
“Ta đi săn chứ đâu phải đi dạo” Joe càu
nhàu. Kioko nhắm mắt và giả vờ như đang ngủ. Những người Âu sẽ nói thoải
mái nếu họ nghĩ là anh đă ngủ.
“Ờ, tôi phải sớm bắn cái ǵ đó”
“Ừ, bất kỳ cái ǵ” Joe nói.
“Anh có bao giờ săn người châu Phi chưa?”
Ted hỏi khẽ.
Một thoáng im lặng rồi Joe hỏi “Anh định nói
tôi..., chúng ta... có thể?
“Đúng thế và không một chút day dứt về điều
đó”
“Nhưng đó là...” Henry mở lời. Ông ta muốn
nói đến tội sát nhân nhưng có điều ǵ đó đă chặn ông lại. Sát nhân là khi
anh giết một con người—một con người thật sự, ông lư luận. Ông đă từng
được dạy rằng những người Châu Phi không hoàn toàn là con người. Họ là
loại man di...
“Sẽ vui đấy.” Joe nói.
“Đây khó hơn” Ted nói với họ.
Im lặng một lúc lâu. Kioko cảm thấy mồ hôi
lạnh chạy dọc sống lưng. Anh hiểu lỏm bỏm được câu chuyện và biết rằng vài
người bạn của anh đă “t́nh cờ” bị bắn gục bởi những thợ săn người Âu. Anh
cảm thấy những ánh mắt của họ trên ḿnh anh. Anh cố hết sức giữ vẻ mặt
không biểu hiện ǵ, mắt anh nhắm chặt và miệng hé mở như thể đang ngủ say.
Anh cảm nhận một mẩu đá nhọn đâm vào mông và hơn bao giờ hết anh muốn nhúc
nhích để giảm sức nặng của ḿnh -- bây giờ anh không thể gắng di chuyển
được.
“Chà thằng mọi này...” Henry mở đầu.
“Và măi măi không ai phát hiện”, Ted nói.
“Điều đó luôn xảy ra. Không trái khuấy. Giống như là săn khỉ hay linh
dương vậy thôi. Thằng mọi ở đây cũng chỉ như con thú khác”.
“Ừ, nó thậm chí không nói được tiếng Anh”
Joe thêm.
Một khoảng im lặng lâu hơn. Henry biết rằng
họ chờ ông nói. Mặt ông ướt mồ hôi nhưng môi và cổ họng ông cảm thấy khô
rốc.
“Khi nào?”
“Đêm nay”, Ted nói.” Khi chúng ta bắt đầu đi
nữa, tôi sẽ bảo thằng mọi chạy trước và đứng lại trên đường đi. Lúc đó tôi
sẽ bắn nó hai phát để chắc chắn tôi trượt và thằng mọi sẽ hiểu ư. Thế là
cuộc săn sẽ bắt đầu. Thằng mọi sẽ là của các anh, Henry”
Henry nuốt một cách khó khăn.
Tim Kioko như nổ tung. Anh giữ yên lặng
khoảng năm phút rồi ngáp, vươn vai giả vờ như thức giấc.
“Ồ”, anh chỉ mặt trời, hy vọng họ sẽ không
thấy tay anh run.
“Saa mbaya, twende”[6]
anh nói với họ đă đến lúc phải đi. Tất cả họ đứng lên và lại bắt đầu đi.
Thế là hôm nay họ định bắn hạ ḿnh? Kioko
nghĩ. Ḿnh giờ đây là con báo. Anh cảm thấy một cơn rùng ḿnh kinh hoàng
bao trùm lên anh. Anh biết Ted là tay thiện xạ và cả Joe cũng không tồi,
họ đều lực lưỡng. Đầu anh thấy nặng, hơi thở gấp gáp. Ḿnh phải tỉnh trí.
Ḿnh phải suy tính, anh tự nhủ và liếc từ bên này qua bên kia.
Họ đi đang đi trên những băi cỏ dài theo con
đường của những con thú đă vạch ra. Ḿnh cần những cái cây, và một ngọn
đồi, anh tính toán. Anh tách ra khỏi con đường và bắt đầu đi theo hướng
tây, theo hướng mặt trời lặn. Cách này th́ anh có mặt trời chiếu vào mắt
họ trong trường hợp họ không đợi đến khi trời tối. Henry dường như không
mệt mỏi nữa. Ông ta như thể tăng thêm sức khỏe và một sức mạnh ư chí mới.
Kioko đă từng thấy những sự thay đổi đột ngột như vậy nơi nhiều thợ săn.
Henry đang sẵn sàng săn và con mồi th́ đang ở gần.
Mặt trời chuẩn bị đi ngủ. Bầy chim đang bay
theo những đội h́nh trên đầu và lũ dế bắt đầu hợp tấu với những âm thanh
khác trong chiều tà. Họ im lặng tiếp tục đi và mỗi người theo đuổi những ư
nghĩ riêng tư.
Bỗng Ted bắt đầu huưt sáo và Kioko suưt giật
nảy ḿnh.
“Simama”
[7] , anh nói họ dừng lại và ra
hiệu cho họ nằm xuống. Mặt trời chầm chậm ch́m vào đất. Anh đặt tay lên
miệng bảo họ giữ yên lặng, thế rồi anh ḅ vào một lùm cây trong bóng tối.
Anh xoay lại và đứng lên ra hiệu cho họ chờ. Anh đi vào trong lùm cây và
bắt đầu chạy về hướng một thung lũng mà anh đă đánh dấu từ lúc đầu. Mặc
cho hoảng sợ hay rủi ro, Kioko không màng đến khi tháo chạy, anh nghe Ted
la lên: “Thằng mọi bỏ chạy”. Thế là một phát súng nổ. Cuộc săn bắt đầu.
Kioko chạy nhanh hết mức, ngoằn ngoèo từ cây
nọ đến cây kia. Anh thấy một tảng đá lớn dựa vào một con dốc nghiêng liền
chạy về đó. Anh ṿng ra sau tảng đá và thụp người xuống đất. Liếc về phía
sau anh thấy Ted với Herry đang hiện rơ dần. Kioko đứng dậy tiếp tục chạy.
Đất bắt đầu nghiêng dốc xuống đồi. Một tiếng nổ khác và viên đạn kêu vo vo
trên đầu Kioko. Anh bổ nhào xuống đất và bắt đầu lăn. Anh bị một bụi cây
chặn lại. Anh liền ḅ ra phía sau bụi rậm.
“Nếu họ muốn chiến tranh, th́ họ sẽ có chiến
tranh”. Kioko nói và tháo cung tên phía sau lưng ra. Chọn một mũi tên từ
trong ống tên và đặt vào cung, anh qú một chân và đưa lên đầu. Anh thấy
Joe đang chạy đến phía trước. Anh ngắm vào cổ Joe và kéo dây cung. Anh
biết anh sẽ không trượt bởi v́ anh cũng là một tay thiện xạ. Anh gần như
buông mũi tên khi anh cảm thấy trái tim bảo không. “Ḿnh không thể giết
người. Ḿnh chưa từng giết một ai”, anh nghĩ và hạ mục tiêu xuống đùi của
Joe. Soạt, và mũi tên bay ra. Joe trong trạng thái nghiêng ḿnh trên một
bụi cây lúc bản năng báo cho hắn biết có nguy hiểm—hơi quá muộn. Mũi tên
trúng ngay đùi phải của hắn và xuyên qua cơ phía sau đâm vào đùi bên trái.
Hắn ngă sấp xuống, hai chân bị trúng tên cột chặt vào nhau.
Tiếng kêu của hắn khi ngă xuống đă mang Ted
và Henry chạy đến. Ted đă thấy Joe và hầu như đến gần anh khi gă thấy mũi
tên. Gă thụp xuống để núp. Henry chậm chạp hơn. Mũi tên của Kioko đă găm
vào đùi phải của ông ta và ông ta cũng đă ngă xuống.
Kioko xoay người chạy. Anh biết anh đă làm
chậm chân bọn họ nhưng không được bao lâu. Ít nhất bây giờ Joe đă thoát
hiểm. Khi chạy, anh nghe Henry hốt hoảng la và bối rối. Anh thấy một bụi
cây và cái ǵ đó giống như những thân cây đă đánh dấu ở phía trước anh.
Anh gần như ở bên cạnh bụi cây khi một trong những thân cây di chuyển và
nh́n anh.
“Ayayaa, mamaa[8]”,
anh thét lên. Anh thấy hai con báo xồ tới. Anh quay ngược và chạy về đường
cũ. Anh có cảm giác những con báo đuổi kịp ḿnh. Anh ṿng qua bụi cây
trước đó anh đă ẩn nấp khi bắn Joe; đối mặt với Ted. Ted nâng súng lên.
Kioko biết rơ sự chọn lựa của ḿnh. Anh
không thể dừng lại cũng không thể quay lui. Những con báo sẽ chụp được
anh. V́ vậy anh cúi ḿnh, thu người nhỏ lại xoay về bên phải chạy ngang
qua Ted về hướng Henry đang quỳ, miệng há to.
Thế rồi một tiếng súng và anh bị văng lên.
Anh ngă xuống nặng nề. Ḿnh đă bị bắn, ḿnh sắp chết, anh nghĩ khi vùng
dậy và tiếp tục chạy, tận dụng sức lực mà anh biết anh chưa từng có. Thế
rồi anh nghe một tiếng thét. Những con báo đă tấn công Ted và Henry. Kioko
ngă khuỵu xuống, lết dần ra xa. Cơn đau đă tấn công anh. Nó đến từ mông
bên phải của anh. Anh với tay ra sau và cảm thấy đàng sau anh, chiếc quần
short ka ki ướt đẫm máu. Anh thở ra nhẹ nhơm. Anh đă sợ bị bắn trúng bụng
hay ngực. Anh ḅ nhanh hơn và bắt đầu thấy khát. Khát và choáng váng. Anh
biết ḿnh phải cầm máu. Anh nghĩ đến Maria vợ anh. Anh không thể chết. Anh
cần Maria. Maria và đứa trẻ chưa ra đời cần anh. Anh không thể bỏ họ. Mặt
trăng đă khuất sau đám mây và Kioko ngă ra bất tỉnh.
Kioko đă sống sót qua cơn hiểm nghèo đó. Anh
nhận ra những con chim kền kền đang bay ṿng tṛn trên đầu .Một nhóm thổ
dân t́m thấy anh trước khi bầy chim kền kền định chén thịt anh. Đó là
chuyến đi săn cuối cùng của anh. Sau đó, anh gia nhập vào những người
chiến đấu v́ dân tộc.
Sau khi độc lập, nhận ra rằng v́ không có
học, không ai có thể cho anh một công việc kha khá. Anh quyết định trở
thành một nông dân và xây dựng điền trang cùng với Maria. Syombua, đứa con
gái duy nhất của anh được đi học và được vào trường đại học danh tiếng
Makerere.
Những năm sau đầy mỹ măn cho đến khi Maria
gầy đi và phát ốm. Kioko đă bán đi đàn gia súc và một miếng đất lớn để
chạy chữa cho vợ. Các bác sĩ đă nói bệnh của bà không thể chữa khỏi và
đành phải cắt bỏ đôi vú tại bệnh viện quốc gia Kenyatta để ḱm hăm căn
bệnh đang tàn phá thân h́nh bà. Ông nh́n thấy vợ mỉm cười khi đau đớn và
cố gượng. Ông lắng nghe tiếng rên khe khẽ của bà vào ban đêm mà cố không
để ông nghe thấy. Bà không muốn ông lo lắng. Nhiều đêm ông nằm thao thức
và lắng nghe bà, nước mắt lăn dài trên má. Ông ẵm bà như ẵm một đứa trẻ;
một sáng chủ nhật, đầu gối trong ḷng ông, bà đă chết trong túp lều mà họ
đă cùng nhau xây dựng. Tâm hồn ông cũng đă chết theo bà.
Con gái ông, Syombua, muốn ông đến sống với
cô ở Mombasa nhưng ông đă từ chối. Ông muốn ở gần bên Maria. Gia đ́nh vợ
sẽ đến thăm ông trong hai tuần tới và ông đă hy vọng mổ thịt con dê để đăi
họ.
“Lại găi mông nữa à?” Wambua nói đem Kioko
trở về thực tại. Khi hồi tưởng quá khứ ông hay sờ vào mông nơi viên đạn
vẫn c̣n nằm ở đó.
“Tôi đă không đi săn năm mươi năm rồi.” Ông
nói.
“Anh bạn tôi ơi, quên điều đó đi”, Wambua
nói và đặt tay lên vai Kioko. “Anh có thể mổ thịt con dê đen kia. Nhà vợ
anh sẽ thưởng thức món thịt và chúng ta cũng thế”
“Nhưng...”
“Chúng ta biết nhau bao lâu rồi?” Wambua
nói.”Những ǵ của tôi là của anh và những ǵ của anh là của tôi mà”
Kioko chậm răi đứng dậy, Wambua cũng đứng
lên theo.
“Cảm ơn anh”. Kioko nói.
Họ ôm nhau. Kioko trào nước mắt và ông liếc
nh́n ra xa. Tế nhị, Wambua cũng nh́n ra xa. Kioko trở về căn cḥi của
ḿnh. Ông thấy Chui, con chó đang cố đái lên mẩu đá giữa căn cḥi. Nó lại
trượt nữa.
Kioko mỉm cười và bước đến cây bạch đàn nơi
Maria yên nghỉ và ngồi xuống. “Con dê đă chết hôm qua,” ông bắt đầu nói,
lắc đầu, giọng nghẹn ngào.