Mùa hè
Hiên
trước nhà giáp với con đường đất bằng một rìa cỏ. Cái cây ấy chẳng biết mọc
từ lúc nào, nổi bật lên trên rìa cỏ. Khi người đầu tiên là mẹ phát hiện ra
thì nó đã cao khoảng hơn một tấc. Buổi sáng quét sân, mẹ đánh thức An dậy:
- Có
cái cây mọc ở trước thềm, dễ thương lắm!
Một
nhánh lớn và hai nhánh con nho nhỏ xòe ra hai bên, cái cây trông gọn gàng và
khỏe mạnh. Những chiếc lá màu xanh nõn, phủ một lớp lông tơ màu trắng dễ
thương lạ lùng. Lá nó giống hệt như lá hoa đồng tiền mẹ trồng trên sân
thượng. Con An thắc mắc, hoa đồng tiền đâu phải như hoa bướm bướm đâu mà hạt
nó rơi xuống đất thành cây. Nó ngồi ngắm mãi cái cây con và thả trí tưởng
tượng vào đó, lượm lặt những câu chuyện cổ tích, mỗi chuyện một chút rồi
ghép lại thành một câu chuyện tự dưng sao lại có cái cây này. Thằng Bình đã
dậy, chạy ra ngồi kế bên từ lúc nào, thấy con An như đang bị thôi miên bởi
cái cây nhỏ xíu, nó lấy bàn tay che tầm mắt chị với cái cây. Con An quay
lại, nói với em:
-
Bình thấy cây này dễ thương không, chị sẽ bứng nó trồng vào chậu trên lầu,
chớ nằm ở đây xe chạy ngang cán mất.
- Xe
thằng Lu chớ xe nào, chỉ có thằng Lu là hay chạy xe đạp qua đây nhất. Giọng
thằng Bình hùng hồn.
Có
tiếng mẹ kêu hai chị em vào nhà ăn sáng. Cái cây nhỏ bị bỏ lại, ngửa mặt
nhìn trời và thầm mong sao cái xe đạp của thằng Lu đừng quẹo bánh cán đè lên
nó như lời thằng Bình vừa nói.
Căn
nhà được khóa cửa, nhốt hai đứa nhỏ bên trong. Con An, thằng Bình quên hẳn
cái cây con hồi sáng. Hai đứa mãi mê theo dõi “Thời niên thiếu của Bao Thanh
Thiên”. Hết phim trên tivi, tụi nó lại bỏ băng hoạt hình vào đầu máy, coi
mãi cho đến trưa mẹ đi làm về. Aên cơm trưa xong là ngủ, cửa nhà lại khoá
cho mẹ đi làm. Ngủ dậy, chơi điện tử hết buổi chiều đến khi mẹ về. Lại ăn
cơm, rồi lại coi Tivi buổi tối. Chẳng có ai còn thì giờ để nhớ đến cây con
trước nhà. Cây con nằm buồn hiu, lòng hồi hộp mỗi khi chiếc xe đạp của thằng
Lu chạy xẹt ngang.
Một
tuần sau, phim hoạt hình cũng chán, điện tử chơi hoài cũng ớn, con An và
thằng Bình ở trong nhà cửa khóa, tay chân bắt đầu ngó ngoáy, loạy ngoạy. Con
An lấy vải vụn ra cắt, may áo, gối cho búp bê. Thằng Bình lấy vở học cũ của
chị ra xếp máy bay ném đầy nhà. Mẹ đi làm về. Nhìn cái nhà như một bãi chiến
trường: lớp vải vụn, lớp máy bay, lớp giấy tờ rơi tơi tả ….., mẹ ầm ĩ quát
tháo. Thằng Bình chạy vội ra trước sân tránh cơn thịnh nộ của mẹ. Con An lật
đật đi xuống bếp bắt ấm nước khi nó vừa chợt nhớ ra trong tủ lạnh chỉ còn
những chai nước rỗng không. Mẹ cầm chổi quét nhà, vừa quét cừa càm ràm ……
Ở
trước sân, thằng Bình chê thằng Lu chạy xe đạp không bằng nó chạy bộ. Thằng
Lu trề môi, đánh tay lái cua một vòng thật điệu nghệ. Cái bánh xe in một lằn
trên đường đất thật to, vừa sát cây con. Thằng Bình nhìn thấy. Hú hồn! Còn
chút xíu nữa thì cây bị bánh xe thằng Lu cán nát. Nó chạy vội vào nhà, hét
ầm ĩ:
- Chị
ơi, bứng cái cây lên sân thượng đi, hồi nãy xe thằng Lu xém cán đó...
An nhớ trực lại
cái cây con, nó lật đật lôi dưới gầm bếp cái bay và con dao cùn chạy ra.
Thằng Bình lăng xăng như Tề thiên Đại thánh đi trước đầu con ngựa. Con An
sai thằng Bình:
- Lên
lầu lấy cho chị cái chậu nhựa nhỏ màu trắng.
-
Chậu nào, ở đâu? Thằng Bình làm biếng hỏi giăng gí.
Con
An nói:
-
Thôi, mày cầm cái bay này ra canh không cho xe thằng Lu cán cây, để tao đi
lấy.
Hai đứa hì hà hì
hục bứng cái cây con để bỏ vào chậu, con An giải thích cho thằng Bình:
-
Phải moi xa gốc như thế này mới không sợ bị đứt rễ cái.
- Rễ
cái là cái gì?
- Mày
cái gì cũng hỏi, cây nào cũng có một cái rễ cái để nuôi cây lớn, nếu mình
làm đứt rễ đó thì cây sẽ chết.
- Vậy
hở …..
Thằng Bình gục gặc
đầu, vừa nói vừa bươi đất xung quanh cái cây con, bàn tay nhỏ xíu của nó gạt
đất bám vào những sợi rễ con. Cuối cùng, cái cây con được nằm gọn lỏn trong
chiếc chậu nhựa bé tí, trông thật xinh xắn. Thằng Bình chợt nhớ ra:
- Chị
An ơi, cây này đúng là cây đồng tiền rồi. Mình trồng trong chậu này giống y
chang chậu hoa hôm tết mẹ mua về chưng trên bàn.
Con An cũng đồng
ý, nó nói một cách văn hoa:
- Chị
cũng nghĩ vậy, khi nào có hoa chị sẽ mang xuống phòng khách tặng mẹ.
Hai đứa bê chậu
cây nhỏ xíu lên sân thượng. Cái cầu thang gỗ nặng nề hẳn bởi bước chân rầm
rập của thằng Bình, nó đi bằng điệu bộ của người mang huy chương về nhà sau
một trận chiến. Chậu cây được kê sát bên chậu hoa đồng tiền, nhìn so sánh
hai chậu cây, con An nhận thấy lá đồng tiền màu xanh đậm lại dài và thon còn
lá cây này hơi to bè một chút, màu lại nõn hơn. Thằng Bình chưa nhận ra được
sự khác nhau lắm, nói theo suy luận của một đứa sắp bước vào lớp một:
- Cây
này mới, cây đồng tiền cũ rồi nên lá màu đậm hơn.
*
Hàng ngày, buổi
sáng ba lên sân thượng tập thể dục rồi tiện thể tưới cây. Mấy chậu hoa quỳnh
có mưa buổi chiều, ở khiá lá vừa nứt ra những nụ hoa nhỏ như con ruồi đậu
vào. Chậu hoa chuỗi ngọc bị mưa làm rụng hết hoa màu tím chỉ còn những chùm
trái màu vàng. Trong một vuông đất nhỏ, một dây leo bò theo trụ lên giàn phủ
một lớp lá màu xanh, điểm đầy hoa tím. Ba tưới một loạt theo thói quen,
chẳng để ý có thêm một chậu cây nho nhỏ. Mùa hè trôi qua với phim trên tivi,
điện tử trong vi tính, băng hoạt hình… Chẳng ai còn nhớ đến cái cây con. Con
An bày vẽ đi mướn phim “Xác ướp Ai Cập “ về coi. Ba cũng khoái phim này. Cả
ba cha con say sưa coi mỗi buổi chiều và tối. Coi đi coi lại đến mấy lần.
Thằng Bình tưởng tượng về câu chuyên những xác ướp. Con An coi báo Điện ảnh
nói với thằng Bình:
- Có phim “Xác ướp
trở về” rồi, hôm nào chị sẽ đi mướn.
Mẹ thừa cơ hội dọa
thằng Bình: nếu không ăn cơm nhanh sẽ thành xác ướp. Nó sợ không dám ngậm
cơm trong miệng, bửa cơm nào cũng chóng vánh. Mẹ bớt la hét, không khí trong
nhà thật vui!
Một buổi sáng, mẹ
vội đi làm sai con An phơi quần áo. Nó và thằng Bình cùng khiêng rổ quần áo
lên sân thượng. Con An vừa trải đồ lên dây vừa hát nho nhỏ. Thằng Bình đi
qua, đi lại trên vuông sân thượng nhỏ xíu, tay chân nó ngó ngoáy, ngọ ngoạy
…. Tia mắt nó tìm kiếm cái gì để phá, vô tình quét ngang chậu câu con nhỏ
xíu, nó kéo tay con An la lên thật to, rồi chỉ vào chậu cây:
- Chị
An ơi, coi kìa!
Con
An giật mình, làm muốn rớt cái áo đang cầm trên tay:
- Mày
làm tao hết hồn!
- Có
cái trái nho nhỏ. Thằng Bình lại hét lên.
- Cái
gì? Mày nói sao?
Cả hai đứa nhào
đến bên chậu cây con hôm nào. Bây giờ thì chắc chắn không phải là cây hoa
đồng tiền. Cái cây con đã thành một sợi dây leo mảnh khảnh, bò chồm qua mình
cây hoa đồng tiền rồi leo lên tường, đầu nó cong cong như cái đuôi lò xo, có
mấy cái lá nhỏ xíu. Và kỳ diệu nhất là phía bên dưới, cạnh những chiếc lá
màu xanh nõn hình hơi vuông có đính thêm một trái dưa nhỏ xíu bằng khoảng
trái chanh, loại chanh Đà Lạt, có ruột màu cam, chứa đầy nước. Trái dưa tròn
ơi là tròn, màu xanh lợt, điểm những cái vằn màu xanh đậm chạy trên lưng.
Phía mặt ngoài trái dưa phủ một lớp lông măng màu trắng, thật mịn.
Hai đứa sung sướng
quá chừng! Thằng Bình nhảy loi choi như con khỉ con, tay nó đấm lia lịa vào
không khí. Con An nâng niu trái dưa như đang vỗ về cho búp bê ngủ ngoan.
Trên vuông sân thượng nhỏ xíu, rộn rã những câu chuyện thêu dệt về một cô
gái từ trong trái dưa bước ra dọn dẹp nhà cửa cho bà lão……. Thằng Bình chực
nhớ điều gì đó, nó hỏi chị:
- Chị ơi! Cô giáo
nói mỗi người trồng một cây con thì cả nước có môt rừng cây phải không chị?
Con An không trả
lời, mơ màng nhìn trái dưa bé tí xíu. Nó đang tính trong đầu làm sao bứng
dây dưa trồng ra ngoài đất để cho trái phát triển thật to …..
Dưới nhà, tivi,
đầu máy, vi tính nằm im lặng, buồn hiu cả buổi sáng, chẳng bù cho mọi hôm
tranh nhau nói.
Đào thị Thanh Tuyền
|