Mắt sau lưng
Bình thức dậy lúc nửa
đêm. Nó khát nước quá chừng. Giừơng bên cạnh mẹ đang say giấc ngủ. Bình
không dám đánh thức mẹ dậy để dắt nó đi xuống nhà dưới uống nước. Mẹ vẫn
thường bị chứng mất ngủ. Sáng mai mẹ phải dậy sớm làm việc, nếu đánh thức
mẹ vào giờ này, mẹ rất khó ngủ lại. Mấy hôm trước bình nước khoáng mẹ vẫn để
trên lầu cho Bình uống nước ban đêm, nhưng hai hôm nay nước máy sao khó
uống quá chừng, uống vào có vị lờ lợ giống như nước ô-rê-zôn mỗi lần Bình
bị sốt hay đi tiêu chảy mẹ bắt uống. Mẹ nói :
- Do nguồn nước máy
thành phố bị nhiễm mặn.
Bình không hiểu nhiễm
mặn là gì. Khi đem thắc mắc này hỏi mẹ, mẹ giải thích: “ Nước máy từ trong
vòi nước chảy ra là nước được lấy từ sông Cái đã qua lọc và xử lý. Mùa hè
này nắng nóng qúa, trời không có mưa nên nước sông bị cạn. Đã vậy, thủy
triều làm nước biển dâng lên, chảy ngượcvào sông cái làm nướcsông bị lờ lợ
như vậy”. Mẹ còn nói thêm rằng trời hạn hán là do con người gây ra, người ta
lên rừng đốn cây lấy gỗ, đốt than làm đảo lộ môi trường tự nhiên.Bình cũng
đã từng nghe cô giáo giảng điều đó rồi. Tại nước máy bị nhiễm mặn nên mẹ đã
chuyển bình nước khoáng xuống nhà để bên cạnh tủ lạnh cho chị An thuận tiện
khi rót nước vào chai.
Nhà của Bình ở ngay
ngã tư, có đèn đường soi vào tận bên trong nhà qua cửa kính. Phòng ngủ của
mẹ và Bình ở trên lầu chẳng bao giờ phải bật đèn ngủ mà vẫn sáng. Nằm mãi
một lúc chịu đựng cơn khát hành hạ, bởi Bình không dám đi xuống lầu. Mấy lần
Bình định gọi mẹ, nhưng rồi nó kềm lại được. Thôi thì phải can đảm lên đi
xuống nhà uống nước, kêu mẹ dậy, tội mẹ lắm.
Bình nhẹ nhàng xỏ chân
vào đôi dép cố gắng không gây ra tếng động. Nó nhìn sang phòng ba, thấy rõ
ba cũng đang say ngủ. Phòng chị An ở trên lầu, lên đó kêu chị càng sợ hơn.
“Làm gì có ma mà sợ”. Bình nhủ thầm như vậy gần như đến lần thứ một trăm rồi
mà vẫn không đủ can đảm xuống cầu thang bật đèn nhà dưới. Bình bắt đầu suy
nghĩ tìm cách nào đó cho đỡ sợ. Ma chỉ tấn công người phía sau lưng mà thôi,
bởi vì phía trước mặt đã có mắt nhìn và tay chân chống đỡ nếu gặp nguy hiểm.
Như vậy là phải làm sao tạo được con mắt phía sau lưng và tốt nhất là phải
có cái gì che chở phía sau. Nhìn một lượt khắp phòng, ánh mắt Bình dừng lại
con gấu nhồi bông nằm lăn lóc trên sàn. “Ta sẽ tạo một con mắt phía sau
lưng”. Bình nghĩ như vậy.
Bình rón rén đi lại
cây treo quần áo, nó nhẹ nhàng lấy sợi dây nịt. Đặt con gấu phía sau lưng,
một tay ngược ra sau ôm lấy con gấu, một tay quàng dây nịt vào bụng cột cột
cả con gấu. Xong xuôi đâu đó, nó cài khóa dây nịt lại cho chắc chắn. Bình an
tâm và tự tin bước ra khỏi phòng. Đến đầu cầu thang nó bật đèn nhà dưới rồi
nhẹ nhàng từng bước đi xuống, cố gắng không gây ra tiếng động sợ mẹ hay ba
thức giấc. Chú gấu sau lưng lắc qua, lắc lại, nhịp lên, nhịp xuống theo mỗi
bước chân của Bình. Mở cửa tủ lạnh, nó lấy chai nước, nín thở ực một hơi
thật đã khát gần hết chai nước khoáng nhỏ. Phía sau lưng Bình ấm áp vì đã
có gấu bông canh gác con ma. Lên lại đến phòng, Bình nhẹ nhàng tháo khóa dây
nịt và để gấu bông trên bàn. Bình đặt gấu ngồi ngay ngắn trong tư thế canh
gác cho Bình ngủ tiếp. Chui vô màn, Bình thoải mái nằm xuống, ôm gối quay
lưng về phía gấu bông. Bình đi vào giấc mơ có nhiều chú gấu bông, nhiều
chiếc xe hơi, xe lửa, máy bay chớp đèn nhấp nháy. Bình không hề biết rằng
giừơng bên kia mẹ đã mỉm cười thật sung sướng khi thấy đứa con trai học lớp
hai đã bắt đầu dũng cảm hơn lên rồi.
Đào thị Thanh Tuyền |