Bin lấy từ trong cái gối nỉ ra tờ giấy một ngàn thay cho cái
răng và bỏ vào cái túi nhỏ. "Mẹ xem nè! Mẹ xem cái răng thần đă để lại cho
con nè. Một ngàn đồng!"
Tôi chia vui với sự phấn khởi của nó, thế là hai mẹ con tṛ chuyện với nhau
dăm ba phút về mục tiêu sử dụng món tài sản mà nó vừa mới có được. Quay
xuống bếp, tôi trở về với những bận rộn thường ngày của ḿnh, thế nhưng Bin
lại cứ chần chừ, im lặng, và một thoáng suy tư trên khuôn mặt. "Mẹ", nó ngần
ngại: "Có thật đó là chiếc răng thần hay là mẹ đă bỏ tiền vào trong gối và
lấy cái răng của con đi?"
Hiển nhiên tôi biết có ngày ḿnh sẽ phải gặp những câu hỏi thế này, và cho
dù đă chuẩn bị tinh thần trong bảy năm trời, tôi cũng không thể nào t́m ra
được câu trả lời thật thích hợp. Tôi tŕ hoăn bằng cách hỏi lại "Vậy con
nghĩ thế nào hả Bin ?"
"Có thể là cả hai." Nóù lư luận. "Đôi khi dường như là mẹ đă làm điều đó,
nhưng con cũng thấy có phép mầu trong đó"
"Con thích nghĩ như thế nào?" Tôi tiếp tục hỏi và không biết ḿnh có làm con
thất vọng hay không.
"Không thành vấn đề mẹ ạ," Bin đáp với vẻ tự tin. "Con thích cả hai cách.
Nếu có một chiếc răng thần, th́ đó là một điều lư thú, và nếu đó là do mẹ,
th́ cũng là điều đáng yêu."
Khi biết chắc là không có điều ǵ làm nó thất vọng từ câu trả lời của ḿnh
nữa, tôi thú nhận ḿnh đă là ân nhân của nó, và cậu bé cười măn nguyện. Thế
rồi tôi nhắc nó đừng kể điều này với em nó và giải thích" Mỗi một đứa trẻ
đều được quyền hưởng được một phép mầu cho đến một ngày nào đó nó đặt được
câu hỏi như con ngày hôm nay. Con có hiểu điều đó không?"
"Vâng , cậu bé gật đầu. Nó vô cùng kiêu hănh khi đóng vai tṛ của một người
anh trai. Và tôi biết nó sẽ không bao giờ cố t́nh làm hỏng kế hoạch này.
Tôi nghĩ rằng vấn đề này đă khép lại, thế nhưng sao nó vẫn cứ chần chừ trong
bếp.
"Ǵ nữa Bin ? Tôi hỏi
"Con hỏi một câu nữa thôi mẹ…. Bố có biết điều đó không?"