Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Nghệ thuật sống

Nhị Tường dịch


 

Tôi là Thầy. 

Tôi là Thầy ngay từ giây phút đầu tiên có một câu hỏi thốt ra từ miệng một đứa bé.

Tôi đã từng là nhiều người ở nhiều nơi.

Tôi là Socrates[1], khuyến khích tuổi trẻ Hy Lạp khám phá những điều mới mẻ bằng cách đặt câu hỏi.

Tôi là Anne Sullivan gom thu những bí mật của vũ trụ vào đôi tay rộng mở của Helen Keller.[2]

Tôi là Aesop và Hans Christian Andersen, đưa ra những chân lý thông qua những mẩu chuyện không thể nào kể hết.

Tôi cũng mang danh những nhân vật mà tiếng tăm và khuôn mặt đã phai mờ nhưng những bài học và tính cách của họ vẫn được lưu giữ mãi trong lòng học sinh.

Tôi đã từng rơi nước mắt hạnh phúc mừng đám cưới của những học sinh cũ, đã từng cười hân hoan trong lễ mừng thôi nôi con của họ và cũng đã từng đứng cúi đầu bối rối và đau khổ trước mộ huyệt của những học sinh còn quá trẻ.

Ngày ngày, tôi được xem như một diễn viên, một người bạn, một người điều dưỡng, một bác sĩ, một huấn luyện viên, một người sưu tầm những bài báo thất lạc, người cho mượn tiền, một tài xế, một chuyên gia tâm lý, bảo mẫu, một người tiếp thị, một chính khách và cũng là một nhà truyền giáo.

Mặc cho những bản đồ, đồ thị, công thức, động từ, những câu chuyện và những cuốn sách, tôi thật sự chẳng có gì để dạy bởi chính những học sinh của tôi tự tìm để học, và chính nhờ điều đó thế giới này mới cho họ biết họ là ai.

Tôi là một nghịch lý; tôi nói to nhất khi tôi đang lắng nghe. Những món quà lớn nhất tôi hằng mong mỏi là nhận được lời khen từ học sinh của tôi.

Vinh hoa phú quý không phải là mục đích của tôi, nhưng tôi là người suốt đời luôn đưa ra những yêu cầu để tìm kiếm cho học trò của tôi những cơ hội sử dụng tài năng của họ và đôi khi trong cuộc tìm kiếm mãi mãi đó phải chấp nhận sự thất bại.

Tôi là niềm may mắn nhất cho tất cả những ai nỗ lực.

Bác sĩ sản khoa được phép chào đón một sinh linh mới vào đời chỉ trong một giây phút diệu kỳ nào đó, còn tôi được phép nhìn thấy cuộc sống đó tái sinh mỗi ngày bằng những câu hỏi, những ý tưởng và những tình bạn mới.

Kiến trúc sư biết rằng nếu xây dựng cẩn trọng thì tòa kiến trúc của anh ta có thể đứng vững hàng thế kỷ, nhưng một người thầy biết rằng nếu xây dựng bằng niềm tin và lòng thương yêu, thì những gì ta dựng xây sẽ tồn tại mãi mãi.

Tôi là một chiến binh, ngày ngày chiến đấu trên chiến trường chống lại một thế lực gồm sự áp đặt, thụ động, nỗi sợ hãi, sự nhu nhược, định kiến, ngu dốt, và sự thờ ơ. Nhưng tôi có những đồng minh vĩ đại là: sự thông minh, óc tò mò, sự sáng tạo, cá tính, sự ủng hộ của phụ huynh, niềm tin, tình người và những nụ cười... Tất cả điều đó đã giúp tôi giương cao ngọn cờ bất khuất.

Và người mà tôi phải tri ân trong cuộc sống kỳ diệu mà tôi đã may mắn có được? Đó là các bậc phụ huynh. Bởi vì họ đã giao phó cho tôi một trọng trách bất tận: những đứa trẻ của họ.

Và như thế, tôi đã có một quá khứ giàu những kỷ niệm; một hiện tại đầy thách thức, phiêu lưu và mê say, bởi vì tôi được phép sống cuộc đời mình cho tương lai.

Tôi là thầy giáo... và tôi vẫn biết ơn điều đó mỗi ngày.

  Từ internet


[1] Nhà triết học Hy Lạp (~470- ~439)

[2] Anne Sullivan là một nhà giáo, bằng sự sáng tạo và kiên nhẫn đã dạy cho Hellen Keller - vốn mù, câm và điếc  từ 19 tháng tuổi, tính tình hoang dã  và vô kỷ luật - nhận thức được thế giới xung quanh mình và gọi tên được từng sự vật, dần dần bộc lộ được tài năng thiên phú và sau này trở thành một nhà văn nổi tiếng.

Nhị Tường dịch

 


Nghệ thuật sống


Home

Khởi đăng: 20/4/2002 - Cập nhật: 23/9/2003