Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Nghệ thuật sống

Nhị Tường dịch


 

MÓN QUÀ NĂM MỚI

 

Một ngày nọ, hai cậu bé đang chơi đùa th́ một bà tiên xuất hiện trước mặt và nói: “Ta tặng cho các cháu món quà năm mới”

Bà trao cho mỗi đứa một gói quà và biến mất.

Carl và Philip mở những gói quà ra và thấy trong đó là những quyển sách xinh đẹp, những trang giấy trắng tinh như tuyết khi lật trang đầu tiên.

Nhiều tháng trôi qua, bà tiên lại đến và nói “Ta đă cho các cháu mỗi đứa một quyển sách, bây giờ ta sẽ mang về lại để trả cho Thần Thời Gian, đó là người đă gởi những quyển sách này đến cho các cháu”

“Cháu không thể giữ quyển sách này lâu hơn một chút sao? Philip hỏi. “Cháu sẽ khó nhớ đến nó sau này. Cháu muốn vẽ một cái ǵ đó lên trang cuối cùng .

“Không,” bà tiên nói, “Ta phải lấy nó đi với nguyên trạng như thế.

“Cháu ước ǵ cháu có thể nh́n hết cuốn của cháu một lần” Carl nói, “Cháu chỉ được xem mỗi lần có một trang, bởi v́ khi tờ giấy lật qua nó dính chặt thật nhanh và cháu không thể nào mở hơn một trang mỗi ngày”.

“Các cháu hăy nh́n lại quyển sách của ḿnh đi” bà tiên đáp và thắp cho chúng hai ngọn đèn nhỏ, bằng ánh sáng ấy chúng đă xem được những trang sách khi bà tiên lật qua.

 

Những cậu bé xem và ngạc nhiên tự hỏi, đây có phải chính là cuốn sách đẹp mà bà đă cho chúng cách đây một năm không? Nơi những trang sạch sẽ trắng tinh và đẹp như tuyết khi lần đầu tiên chúng lật ra giờ đây lại là một trang với những vết hoen ố xấu xí và vết cào xước trên đó; trong khi chính trang kế tiếp lại có một bức tranh nhỏ nhắn đáng yêu. Một vài trang được trang trí với những màu sắc óng ánh lộng lẫy, những trang khác là những bông hoa xinh đẹp. Và c̣n có những trang với một chiếc cầu vồng rực sáng trang nhă. Tuy nhiên ngay cả trên những trang đẹp đẽ nhất cũng có những vết hoen và vết cào xước xấu xí.

 

Cuối cùng Carl và Philip ngước lên nh́n bà tiên

“Ai đă làm như thế này?” Chúng cùng hỏi. “Mỗi trang đều trắng và đẹp khi chúng cháu lật ra; nhưng giờ đây th́ không c̣n một trang trắng nào trong toàn bộ quyển sách”

“Ta sẽ giảng giải những bức tranh cho các cháu” bà tiên nói và mỉm cười nh́n hai đứa.

“Xem nào Philip, những chùm hoa hồng tươi tắn trên trang này là khi cháu để cho em bé chơi đồ chơi của cháu; và con chim xinh đẹp này , nó trông như thể đang hót bằng tất cả trái tim, sẽ không bao giờ xuất hiện trên trang này nếu cháu không cố ngoan ngoăn và vui vẻ trong ngày mà thay vào đó là căi cọ, càu nhàu”

“Nhưng cái ǵ đă làm những vết đốm như thế này? Philip hỏi.

“Điều đó đă xảy ra khi một ngày nào đó cháu nói một điều giả dối, và đây là khi cháu không quan tâm nghe lời mẹ. Tất cả những vết hoen và vết trầy xước trông rất xấu xí, đều cùng có trong sách của cháu và Carl, được h́nh thành khi các cháu quá nghịch ngợm. Mỗi điều xinh đẹp trong quyển sách này sẽ đến khi các cháu làm điều tốt đẹp”

“Oà, giá mà chúng cháu có thể có lại cuốn sách lần nữa” Carl và Philip cùng nói

“Điều đó th́ không thể được” bà tiên đáp ” Hăy nh́n xem! Những quyển sách này đă được ghi ngày tháng cho mỗi năm. Và bây giờ chúng phải trở về hộp sách của Thần Thời Gian, nhưng ta sẽ mang đến cho các cháu một quyển sách mới. Có lẽ các cháu có thể làm cho những cuốn sách này tươi đẹp hơn nhưng cuốn kia”

Nói xong bà tiên biến mất, nhưng trong tay mỗi cậu bé là một quyển sách mới được mở ở trang đầu tiên. Trên gáy sách ghi ḍng chữ màu vàng: “Dành cho Năm Mới”

(dịch từ internet)

Nhị Tường dịch

 


Nghệ thuật sống


Home

Khởi đăng: 20/4/2002 - Cập nhật: 23/9/2003