MỘT NGÀY THẬT ĐẸP
Một ngày khởi đầu thật tồi tệ.
Cô đă ngủ quá giấc và phải đi làm trễ. Mọi chuyện xảy ra ở văn pḥng như góp
thêm sự phiền muộn và bực dọc trong cô. Khi cô đến trạm xe buưt để trở về
nhà th́ ruột gan cô rối bời bời.
Như thường lệ, xe buưt lại đến trễ và chật kín người. Cô
phải đứng trên lối đi. Mỗi khi chiếc xe lượn quanh th́ cô lại bị nghiêng
ngả theo nhiều hướng, điều đó càng làm cô thêm bực bội hơn.
Bỗng cô nghe một giọng nói ở đàng trước, "Một ngày thật là
đẹp, phải không?". Do đông người nên cô không thể trông thấy người đàn ông
đang nói, nhưng cô vẫn nghe ông ta đang b́nh luận về phong cảnh mùa xuân, về
những địa điểm xe đang đi qua. Nhà thờ đây nè. Công viên kia ḱa. Nghĩa
trang đó. Sở cứu hỏa kia rồi. Chẳng bao lâu tất cả các hành khách đều chú
mục ra ngoài cửa sổ. Sự nhiệt t́nh của người đàn ông đă làm cho cô bất giác
mỉm nụ cười đầu tiên trong ngày.
Khi họ đến trạm dừng. Mọi người túa ra cửa, cô đưa mắt t́m
người "hướng dẫn viên", đó là một cụ già râu dài, với cặp kính đen trên mắt
và một cây gậy trắng nhỏ trên tay.
Nhị Tường
dịch
|