Tôi đi đến
gần White Cottage, Ohio, tới lui trên những con đường liên thôn đến các cửa
tiệm, những trang trại cũ, t́m mua những đồ cũ có thể bán đấu giá, hoặc sang
tay cho ai đó.
Ṿng ngoặt
khúc cua trên con đường sỏi đầy bụi tôi thấy một ông già đang ngồi bên bậu
cửa. Đập vào mắt tôi là chiếc b́nh ông ôm trong tay. Thậm chí từ đàng xa tôi
cũng nhận ra đó là chiếc b́nh xinh đẹp hiệu McCoy nổi tiếng.
Dừng xe
trên lối vào nhà ông, tôi bước đến và tự giới thiệu ḿnh: “Chào bác, cháu là
Toby. Cháu không thể nào không nhận ra chiếc b́nh bác cầm trên tay. Bác có
bán không?”
Cái nh́n
của ông già làm tôi giật ḿnh đến nỗi vội vàng quay lui. Ánh mắt ông ẩn chứa
nỗi đau, đó là ánh mắt của một người đang đắm ch́m vào một hồi ức đau buồn.
Ông chậm răi: “Tôi không nghĩ đến chuyện bán chiếc b́nh này v́ nó có ư nghĩa
vô cùng với tôi”
“Bác biết
nó chính hiệu McCoy phải không? Cho dù nó bị nứt ở gần cái quai nó vẫn đẹp
phải không bác?”
“Vâng, Tôi
biết là như thế. Nhưng giá trị của nó đối với tôi không phải là ở chỗ đó”
Ông già sụm người xuống, một sự yên lặng bao trùm lấy chúng tôi. “ngồi xuống
đây anh bạn trẻ. Tôi sẽ kể cho anh nghe ư nghĩa của nó đối với tôi”
“Chiếc b́nh
này là của vợ tôi. Bà ấy chuyên trồng hoa và chăm sóc cây cảnh. Vào ngày thứ
hai cách đây 2 tuần khi tôi đang đi đến hàng hiên này th́ nh́n thấy bà ấy
trượt chân ngă xuống bên thềm. Tim bà ấy đă ngừng đập. Thứ tư là đám tang.
Hôm nay khi tôi ra ngoài này th́ thấy chiếc b́nh. Tôi ngồi đây và cố suy
nghĩ nên làm ǵ... với nó. Anh nghĩ tôi nên làm ǵ với nó đây? Bán nó sao?”
T́nh cờ tôi
có mặt nơi đây, tôi không biết nói sao. Chỉ đơn giản là một ông già yêu vợ
ḿnh. Chiếc b́nh tượng trưng cho vợ ông. Tôi nên bảo ông giữ lấy nó? Nên bán
nó? Hay vẫn tiếp tục gắn bó với nó?”
“Cháu thật
sự không biết, nhưng nếu bác cho phép th́ cháu xin thưa, cháu sửa chữa đồ
gốm, thủy tinh và nhiều thứ khác. Nếu bác muốn cháu sẽ sửa chiếc b́nh và đem
trả lại cho bác. Khi đó bác có thể cho cháu biết là bán nó hay không, có
được không ạ?
“Anh làm
điều đó cho tôi ư?”
“Vâng, cháu
sẽ làm” Tôi không biết điều ǵ đă thúc đẩy tôi làm công việc này. Điều ǵ đă
giúp tôi nảy ra ư đó? Tất cả những ǵ tôi biết vào lúc đó và vào lúc này, là
có một điều ǵ đó cứ thôi thúc tôi làm thế.
“ Này đây
anh bạn, hăy cầm nó đi. Khi nào sửa xong th́ mang lại đây và chúng ta sẽ nói
chuyện. Bây giờ th́ tôi phải đi nghỉ” Không nói thêm lời nào nữa, ông già
vào khuất trong nhà.
Tôi mất hết
ba tuần để sửa xong cái b́nh và có dịp để trở lại nhà ông. Tôi dừng xe nơi
hiên nhà để mong gặp lại ông già. Ngôi nhà trông có vẻ tiều tụy.Thảm cỏ
không được xén, lá rụng rải rác trên hiên nhà và bậc thềm. Không một âm
thanh, một ánh đèn nào trong nhà. Tôi tự hỏi h́nh như ông già đă dọn đi.
Khi tôi gơ
cửa th́ một người đàn ông xuất hiện: “Chào anh, tôi có thể giúp được ǵ?”
“Tôi đang
t́m ông già đă sống ở đây”
“Ông ấy qua
đời rồi, cách đây một tuần” người đàn ông nói “Ông ấy là chú tôi, tôi có thể
giúp ǵ cho anh”
Tôi giải
thích về chiếc b́nh và đă gặp ông già như thế nào. “Thế à, không hề ǵ đâu.
Về chuyện chiếc b́nh, chú tôi có kể cho chúng tôi nghe về chuyện anh đến.
Chú nói với chúng tôi rằng nếu anh trở lại chúng tôi sẽ để anh giữ chiếc
b́nh đó. Chú cảm ơn v́ anh đă sửa chiếc b́nh và thật chu đáo khi làm điều
đó.
Phải làm ǵ
với chiếc b́nh đây? Tôi có nên giữ nó, hay bán nó, hay tặng nó cho ai đó?
Tôi biết chiếc b́nh này không thật sự thuộc về tôi. Bản thân chiếc b́nh chứa
đựng một mục đích và ư nghĩa thật sâu sắc. Cuối cùng tôi quyết định để nó ra
đi. Tuy nhiên tôi nhất quyết phải kể câu chuyện về chiếc b́nh khi bán nó;
phải chia sẻ với người khác về quá khứ của nó.
Trên đường
rời trang trại một điều bí ẩn cứ ảm ảnh tôi, đó làtên của người phụ nữ từng
là chủ nhân chiếc b́nh, người cháu họ của ông già đă không đề cập đến tên
bà. C̣n tôi là một người xa lạ, đă không thể hỏi tên bà.
Tôi vẫn cứ
lúng túng về cái tên của người phụ nữ - tên của chiếc b́nh từ nay sẽ là ǵ.
Đó phải là điều ông già từng biết trong cuộc đời của ông. Không. Không phải
là tên chiếc b́nh nứt, tên nó sẽ là... t́nh yêu.
( từ
internet)