Nồi măng của mẹ
Thanh Tuyền
Từ đầu tháng chạp mẹ tôi bắt đầu đi chợ chọn mua măng.
Măng đổ từng đống trên những tấm bạt tha hồ chọn. Mẹ tôi chọn kỹ từng miếng
măng, tay bà xáo lên, xáo xuống cố t́m cho được những miếng măng “đạt tiêu
chuẩn”. Hồi đó xách giỏ theo mẹ đi chợ, chờ đợi sốt ruột tôi vẫn hay phàn
nàn : “Sao mẹ không mua măng người ta bỏ sẵn trong bị nylon kia, con thấy
cũng đẹp”. Mẹ tôi nói: “Làm sao bằng chính tay ḿnh lựa từng miếng hả con?
Nấu măng là cả một quá tŕnh đong đếm ḷng kiên nhẫn và chịu khó. Phải biết
lựa măng, ba ngày tết quan trọng chỉ có nồi măng, lựa không khéo ăn dai
nhách làm ăn cả năm không thuận lợi”. Sau này lớn lên, tôi biết đó không
phải là mẹ dị đoan hay khó tính mà là tính cần kiệm một đời, dạy con cái
phải biết chắt chiu, đừng hoang phí.
Bí quyết lựa măng của mẹ tôi là chọn những đụt măng ngắn cỡ lóng ngón tay,
mập mạp, tược măng đầy đặn và mặt lưng không được có mắt (có mắt là măng
già, dài và ốm). Măng mới có màu sắc vàng đỏ, măng cũ để lâu sẽ có màu hơi
xỉn đen. Để tránh trường hợp măng bị người ta rưới nước muối cho nặng cân,
khi xáo đống măng lên không bị rít tay. Mẹ tôi thích chọn mua măng Phan
Thiết, bà nói : “Măng Phan Thiết mềm ḍn, hâm đi, hâm lại không ră, măng
Ban Mê Thuột mau mềm, mau ră. Ở đời, cái ǵ đến dễ dàng khó giữ được lâu,
ḷng dạ con người phải qua thử thách mới biết”.
Hai mươi tháng chạp, mẹ tôi đổ măng ra ngâm nước; rồi cứ thế mỗi ngày sáng,
chiều thay nước hai lần cho đến hai tám bắt đầu luộc măng. Trước khi luộc,
bà rửa tỉ mẩn từng miếng măng cho thật sạch. Nồi măng vừa sôi, bắt xuống,
chắt nước, đổ nước khác vào luộc khoảng 3, 4 lần đến khi nào nước măng thật
trong mới trút ra rổ để nguội, ráo nước rồi bắt đầu tược măng.
Mẹ tôi lấy nước luộc gà để hầm măng. Con gà luộc xong, bà chặt đầu cổ cánh
bỏ vào nồi nuớc và có thịt gị heo (gị vá – xương vá bao giờ cũng ngọt
nước). Măng được tao với mắm thấm (tiêu, đường, bột ngọt …), miếng măng óng
ánh và thấm gia vị bà trút ra chờ khi nào nồi nước hầm được vớt bọt thật
trong mới bỏ măng vào.
Măng qua quá tŕnh ngâm và luộc rất kỹ, nên chỉ cần sôi lên, để riu lửa là
vừa mềm. Trong quá tŕnh hâm đi, hâm lại, lượng mỡ của gị rút hết vào
măng, nếu miếng thịt gà bị xơ, th́ thịt heo vẫn c̣n ngon. Theo ư mẹ tôi, nồi
măng phải được nêm nếm hơi “cứng” một chút, nếu lạt quá giữ không khéo dễ bị
chua.
Ba ngày tết, măng múc ra ăn cuốn với bánh tráng, rau sống. Miếng măng mềm
nhưng ḍn, thấm gia vị và thấm hết chất của nồi nước hầm nên có vị béo và
ngọt của thịt nhưng không bị ngán v́ có chất xơ của rau.
Tánh tiết kiệm một đời của mẹ dạy chúng tôi ăn đến đâu múc đến đấy, không
nên múc nhiều, mỗi lần múc xong phải hâm lại ngay mới giữ được nồi măng mấy
ngày tết. Múc ra, ăn không hết, không được đổ lại vào nồi mà bỏ vào một nồi
khác, hâm lại. Khoảng mùng năm, mẹ tôi mua đậu cô ve về bỏ thêm vào nồi này
và bà dồn tất cả các thứ c̣n lại có trong những nồi khác như : kho tàu, thịt
xíu … vào nấu lại thành một món mà chúng tôi chẳng biết đặt tên ǵ ngoài tên
xà bần. “Của ngon tồn
dưới đáy”, món xà bần là một món ngon tuyệt bởi bao nhiêu tinh túy ngày tết
chất chứa hết trong đó. Cũng là ăn cuốn với bánh tráng, rau sống, nhưng có
lẽ nó ngon bởi vừa hết tết, một chút tiếc nuối, vớt vát một chút xuân, và
quan trọng nhất là được nh́n thấy ánh mắt hài ḷng của mẹ khi chẳng phải bỏ
đi một tí ǵ.
Cả chục năm ra riêng, biết chúng tôi lười nấu măng bởi không có th́ giờ
chọn măng, ngâm măng và luộc măng. Từ đầu tháng chạp, mẹ tôi lại lọ mọ ra
chợ chọn mua từng miếng măng, về ngâm, xả, rồi luộc …. Hai tám tháng chạp,
mẹ chia cho mỗi nhà một ít để tùy nghi mà nấu. Chúng tôi cũng nấu như mẹ,
nhưng sao ăn miếng măng thấy không bằng miếng măng mẹ nấu. Không biết có
phải bởi v́ nó thiếu hương vị tết xưa, những ngày rộn ràng đón tết, háo hức
giành nhau xách giỏ theo mẹ đi chợ, nh́n bàn tay gầy của mẹ chọn từng miếng
măng khô như thúc thời gian cho mau đến tết. Hay bởi v́ giờ đây nồi măng
chẳng c̣n là nồi “chiến lược” trong mấy ngày tết, không phải ra sức giữ ǵn
như mẹ nên nó không được ngon?
|