Du lịch
Đồi hài cốt ở bán
đảo Sơn Trà
Cách đây bốn năm tôi dịp đến Đà Nẵng lần đầu
tiên. Kỳ đó tôi cùng người bạn đồng nghiệp thuê một chiếc xe honda
cùng nhau khám phá Đà Nẵng. Bạn tôi dù đă có 5 năm học ở đây, nhưng
chị vẫn khá bở ngỡ khi nhiều năm rồi mới ra lại Đà Nẵng v́ sự thay đổi
nơi đây. Chúng tôi qua bán đảo Sơn Trà đi về hướng cảng Tiên Sa. Con
đường khi ấy chưa được mở rộng, chật chội bởi các xe chở hàng xoay trở
ngược xuôi, chen lấn vào ra cảng. Tôi nhớ chị bạn có nói: “Ở đây có
một di tích khá thú vị, nhưng để lên đến hơi khó phải qua từ cổng biên
pḥng. Ḿnh đă lên một lần, cây cối um tùm rậm rạp khó đi lắm”. Và tôi
được biết đó là nghĩa địa chôn những binh lính Pháp và Tây Ban Nha tử
nạn trong trận đánh vào Đà Nẵng mở màn cho cuộc chiến tranh xâm lược
Việt Nam những năm 1858 – 1860. Người pháp gọi nơi này là “Đồi hài
cốt” (OSSUAIRE), người dân địa phương vẫn gọi nơi này là “mả Tây Ban
Nha” hay Y Pha Nho. Trước đây v́ nằm trong khu quân sự, lại ở khuất
trên cao, cỏ hoang rậm rạp, dây thép gai chằng chịt nên ít người có
dịp t́m đến. Đây là một di tích đặc biệt chỉ có ở Đà Nẵng.
Vừa qua, tôi có chuyến công tác tại Đà Nẵng và có dịp đi trên con
đường ra cảng Tiên Sa. Con đường mới mở rộng gấp ba lần con đường cũ,
những ǵ khuất lấp bên trong giờ lồ lộ ra ngoài. Hai bên đường một bên
là biển, một bên là vách đá taluy ôm lấy chân núi Sơn Trà, phía bên
trên trồng cỏ vetiver đă lên cao xanh um, trông thật ngoạn mục như
những con đường dẫn vào các khu du lịch tôi thường thấy ở khắp nơi.
Tất cả đă được làm mới! Và ngạc nhiên làm sao, đứng từ dưới đường,
ngay ngă ba rẽ xuống băi tắm Tiên Sa vô t́nh ngước nh́n lên g̣ đất
cao, tôi thấy thấp thoáng một cây thánh giá màu trắng ẩn hiện trong
những tán lá cây. Linh tính mách bảo cho tôi rằng đây chính là di tích
mà chị bạn đă nói năm nào, chân tôi cứ thế mà đi men theo con đường
ṃn. Chỉ vài bước chân tôi đă thấy bức tường thành thấp, có một ngôi
nhà nguyện nhỏ nhô lên. Trên cây thánh giá của ngôi nhà nguyện có khắc
chữ “SPES UNICA”, bên dưới có những ḍng chữ La-tinh uốn lượn theo hoa
văn h́nh ṿm và cuối cùng phía trên đường viền của cửa chính có chạm
nổi chữ “OSSUAIRE”, như một cái tên của di tích có nghĩa là: đồi hài
cốt, nhiều lớp chồng lên nhau. Xung quanh ngôi nhà nguyện là những
ngôi mộ xây bằng xi măng thật đơn sơ.
Bước qua cánh cổng sắt nhỏ có khóa cao khoảng 5 tấc, là đến hai cánh
cổng sắt nhỏ của nhà nguyện giống hệt cánh cổng bên ngoài. Ngôi nhà
nguyện có bề ngang khoảng 3m, dài khoảng 12m và cao khoảng 3,5m, bên
trong chỉ có một cái bàn thờ theo nghi thức công giáo, phía trên có
một ḍng chữ La – tinh được khắc theo h́nh ṿm đối xứng, cân đối với
bàn thờ. Theo thời gian ḍng chữ bị rêu phủ và sứt mẻ nhiều. Trên bức
tường bên tay trái có một bảng đá khắc những gịng chữ tiếng Pháp: “A
la mémoire des combattants Fran(ais et Espagnols de
l’Expédition Rigault de Genouilly. Mort en 1858 – 59 – 60 et
ensevelissement en lieux“. Tạm dịch: “Để tưởng niệm những chiến
binh Pháp và Tây Ban Nha của cuộc viễn chinh Rigault de Genuoilly.
Chết những năm 1858 – 59 – 60 và được an táng ở đây”.
Có tài liệu nói rằng nhà nguyện này là mộ chung của nhiều binh lính mà
người ta đă khai quật và tập trung về đây. Tường và trần nhà nguyện đă
có những vết nứt khá lớn, in đậm dấu thời gian dù đă có bàn tay người
tu sửa, quét vôi. Hai bên hông có hai cửa sổ có chấn song sắt nh́n ra
bên ngoài. Hai ô cửa sổ này đă làm cho không khí bên trong ngôi nhà
nguyện rất sáng sủa, thông thoáng.
Nhà nguyện
Xung quanh nhà nguyện nhỏ là 32 ngôi mộ nằm ngang dọc được đắp bằng xi
măng, khó đoán được thứ tự sắp xếp theo thời gian chôn cất hay chức vị
của người nằm bên dưới. Có những tấm bia rất lớn so với mộ nhưng cũng
có những tấm bia bé tí. Ṭ ṃ tôi đọc những gịng chữ ghi trên những
tấm bia và biết được có những người chết năm 1858, cũng có những người
chết năm 1859, 1860.
Tôi đứng ở một góc đồi hài cốt và nh́n bao quát chung quanh. Đây không
phải là một nghĩa trang b́nh thường. Trong không gian thật êm ả của
buổi chiều tôi chợt thấy ḿnh như một kẻ đang rất nhàn rỗi đi t́m dấu
xưa để hoài cổ. Những ǵ thuộc về quá khứ đă vĩnh viễn nằm sâu dưới
ḷng đất, hiện tại và tương lai ở bên trên không mang dáng vẻ u ám của
một nghĩa trang mà ngược lại như đang mời gọi khách tham quan. Màu vôi
trắng c̣n mới của ngôi nhà nguyện lấp lóa trong nắng chiều, cỏ được
xén tỉa và những đóa hoa vàng li ti trải đầy xung quanh. Sự yên tĩnh
nơi đây khiến ḷng người thật thanh thản. Mặc dù chỉ vài bước chân
thôi, bên dưới kia một cảng biển hoạt động không lúc nào ngơi nghỉ, và
phía bên kia là một thành phố đang thay da đổi thịt từng giờ.
Trên đường về, người lái xe ôm nói với tôi: “Hàng năm vào ngày 25/12,
những người khách phương Tây lại đến. Họ đến đông lắm để cầu nguyện
cho những người nằm bên dưới”. Tôi nghĩ đến một quá khứ đầy những
chiến thuyền cập bến và những họng súng đen ng̣m khởi đầu cho những
cuộc chiến tranh. Tất cả mọi điều đă đến và đă đi cho dù là rất ồn ào
hay lặng lẽ, chỉ có mặt đất là b́nh thản, vững chăi và bao dung. Hôm
nay trên bán đảo b́nh yên này, người ta đă đến và cầu nguyện v́ sự ḥa
b́nh; chắc chắn họ sẽ cám ơn tấm ḷng rộng lượng của người Đà Nẵng đă
giữ ǵn cho họ một nơi chốn t́m về khang trang như thế!
Thanh Tuyền
|