Ấn tượng Mă Lai
Thánh đường Hồi Giáo
Đất
nước Malaysia đón tôi vào một buổi chiều tháng năm sau một tiếng đồng
hồ ngồi trên máy bay. Chuyến bay khởi hành lúc 11 giờ trưa từ Thành
phố Hồ Chí Minh. Ngồi trên máy bay mới liếc sơ qua vài trang báo, dùng
xong bữa trưa và hớp một ngụm trong tách cà phê nóng từ tay cô tiếp
viên hàng không xinh đẹp, mắt tôi đă mở to ra bởi cảnh đẹp như hút hồn
phía bên dưới khung cửa kính: một màu xanh bạt ngàn của rừng cọ. Chút
say sóng v́ không quen đi máy bay bỗng dưng tan biến đâu mất. Trong
tôi rộn lên một nỗi háo hức trẻ thơ khi vừa thấy một khung cảnh đất
nước xinh đẹp như trong chuyện thần tiên.
Ra
khỏi sân bay, một chuyến xe bus 50 chỗ ngồi đến đón đoàn của chúng
tôi, mặc dù chúng tôi chỉ có mười bảy người. Trước khi về đến thủ đô
Kuala Lumpur, xe chở đoàn chúng tôi ghé tham quan thánh đường Hồi
Giáo. Những con đường chúng tôi đi qua sạch và đẹp với những rặng cây
xanh hai bên đường. Những hàng đèn đường màu xám bạc với những giá đèn
h́nh cong cong theo nhiều kiểu rất đẹp mắt, thỉnh thoảng xuất hiện pha
lẫn với những ṭa nhà có những h́nh tṛn chóp nhọn bên trên làm cho ta
có cảm giác đi ngược thời gian về những ṭa lâu đài cổ xưa.
Ngôi thánh đường kỳ vĩ lấp lánh trong ánh nắng chiều.
Đây là nhà thờ của người Hồi Giáo. Nh́n từ xa xa tôi thấy một
đoàn người trong chiếc áo dài lễ phục màu hồng trùm kín đầu thật đẹp
mắt giống như một đàn chim hồng hạc đang phơi ḿnh trong nắng giữa
khỏang sân rông mênh mông đen bóng của thánh đường. Trong tôi dấy lên
một sự ngưỡng mộ về sự quy củ, về cái đẹp của tôn giáo này. Đến gần,
hóa ra lại họ lại không phải những tín đồ Hồi Giáo. Họ là những du
khách như chúng tôi. Du khách vào đến nhà thờ này, muốn đi tham quan
thánh đường, phải khoác một chiếc áo màu hồng dài tay trùm đầu và kín
đến chân, kiểu áo tṛng đầu giống như chiếc áo mưa khẩn cấp nhưng lại
có nút dán phía trước. Khuất bên cạnh cổng ṿm của nhà thờ, là một căn
pḥng nhỏ treo những chiếc áo dài hồng ngay ngắn trên móc. Du khách có
thể đến đó chọn chiếc áo vừa vặn với ḿnh, để đi tham quan xung quanh
nhà thờ, hoặc chụp h́nh mà không phải trả tiền thuê áo. Đây là một
cách giới thiệu rộng răi nền văn hóa của nước họ. Khác hẳn với một số
nơi du lịch khác, để vào tham quan một nơi nào đó, chúng ta phải mua
vé vào cửa!!! Dù thánh đường rộng mênh mông, nhưng đi một đoạn, chúng
tôi lại gặp những cô gái Hồi Giáo xinh đẹp trùm kín người chỉ chừa
khuôn mặt, hướng dẫn chúng tôi những nơi không được đặt chân đến. Một
người trong đoàn chúng tôi sơ ư bước vào “vùng cấm địa”, sau khi biết
là người Việt Nam, họ nghiêm nghị nói bằng tiếng Việt: “Không được
vào”! hoặc “Cài nút lại” khi có người khoác chiếc áo choàng mà quên
cài nút áo. Họ hiếu khách nhưng cũng cương quyết. Hôm đó nhằm vào lúc
họ đang cầu nguyện, chúng tôi không được bước vào bên trong. Tuy không
được vào hẳn bên trong nhưng tiếng cầu kinh trầm hùng vang vọng ra từ
bên trong trên những mái ṿm của nhà thờ, và nh́n những mặt đá bóng
loáng trên sân nơi tín đồ hàng ngày quỳ xuống cầu nguyện cũng tạo cho
du khách một cảm giác vô cùng ngưỡng mộ và không kém thành kính.
Bên
ngoài nhà thờ là quảng trường rộng mênh mông, có những vỉa đá màu đen
h́nh ngôi sao sáu cạnh khá lớn nằm dưới những ṿm cây xanh, là nơi
chiều chiều các cô gái hoặc các bà mẹ ra ngồi hóng mát và tán gẫu. Mặc
dù thời gian dừng chân lại nơi thánh đường này không lâu, nhưng tôi
cũng ghé lại ngồi bên cạnh họ trên bờ đá đen bóng h́nh ngôi sao đó. Dù
không hiểu họ đang nói ǵ, nhưng ngắm đứa trẻ mắt đen láy nằm trong
chiếc xe nôi, nh́n những người mẹ trẻ duyên dáng trong chiếc khăn trùm
đầu, và tận hưởng làn gió mát văng vẳng tiếng kinh chiều giữa khoảng
trời mênh mông này, tôi ước ao thời gian ngừng trôi.
Nghĩa trang Hồi Giáo
Rời
khỏi thánh đường, xe đưa chúng tôi về Kuala Lumpur. Trên đường đi có
đi ṿng qua những con đường mà hai bên là… nghĩa trang. Những ngôi mộ
của người Mă Lai không giống như mộ phần của người Việt. Bia mộ chỉ
cao hơn mặt đất hơn một tấc. Bên trên là những tàng cây to bóng mát.
Mới nh́n không thể biết được đó là nghĩa trang mà chỉ giống như một
khu vườn, một đồi cây. Những ngôi mộ của người Hồi Giáo th́ đặc biệt
hơn nữa. Nh́n từ xa thấy một vườn toàn là những chiếc trụ nhỏ h́nh
giống như những cái chai trong tṛ chơi bowling và bên trên là những
h́nh tṛn chóp nhọn. Mỗi chiếc trụ là một ngôi mộ. Mộ của người Hồi
Giáo chiếm diện tích rất nhỏ, bởi v́ khi chôn họ không chôn trong quan
tài. Sau khi qua đời 24 tiếng đồng hồ là đem đi chôn, quan tài chỉ để
dùng đưa thi hài ra nghĩa địa tránh sự ḍm ngó mà thôi. Người chết
được chôn nghiêng theo một góc 45 độ, mắt hướng về phía Tây, là nơi có
thánh địa Méc-ca. Cuộc đời một người Hồi Giáo phải có một lần hành
hương về thánh địa Méc ca, đó là tâm nguyện của họ, nên khi chết mặt
họ cũng hướng về nơi này. Đây là nét văn hóa đặc sắc thể hiện một đức
tin mănh liệt của họ từ lúc sống cho đến khi ĺa đời.
Khách sạn ở Mă lai
Đó
là khách sạn 4 sao với những người bồi cao lớn mắt to, mũi cao, để râu
cá chốt và nước da đen cháy làm tôi cũng ngại ngùng mỗi khi đi chung
thang máy với họ. Trong lúc chờ nhận pḥng, tôi đảo mắt nh́n quanh
pḥng tiếp tân. Đang mùa du lịch nên khách cũng khá đông, nhiều đoàn
ngồi thành từng nhóm rải rác khắp sảnh. Có những nhạc công cầm chiếc
kèn trumpet và cây violon-xen thật to chuẩn bị biểu diễn vào buổi tối.
Mắt tôi dừng lại ở một tủ kính, trong đó bày những chiếc đồng hồ rất
lạ mắt, những chiếc mề đay và cả một ḥn đá nhỏ bên trên có ghi mấy
câu thơ:
“Be
careful of the words you say.
Keep
them soft and sweet,
Because you never know, from day to day,
Which ones you'll have to eat.”
Xin
tạm dịch
“Cẩn trọng với lời nói
Khẽ khàng và ngọt ngào
Ngày mai ta nào biết
Sẽ phải ăn ǵ đây”
Tôi
chợt giật ḿnh, những tiếng ồn ào trong khách sạn hiện giờ chỉ có ở
đoàn… Việt Nam chúng tôi. Các đoàn đến từ những nước khác họ nói
chuyện rất khẽ. Quả thật người Việt Nam ḿnh thường quá tự nhiên, đi
đến đâu cũng cười nói ồn ào mà quên mất ḿnh đang ở trong khung cảnh
nào. Sau một ngày đường đi từ sáng đến tối, hết trên máy bay rồi đến
xe bus, rồi đi bộ..; nên lúc thả người xuống chiếc giường nệm là thấy
sung sướng nhất trên đời. Mắt tôi đập ngay vào một h́nh mũi tên trên
trần nhà. Trên mũi tên là chữ Mă Lai ghi tên thánh Allas, mũi tên quay
về hướng thánh địa Méc-ca. V́ người Hồi Giáo cầu nguyện năm lần trong
một ngày, nên nhiều khách sạn đều có mũi tên này để giúp cho họ biết
hướng và quỳ xuống để thực hiện việc cầu nguyện bất cứ khi đang ở đâu.
Tôi kéo thử hộc tủ đầu giường ra, và thật ngạc nhiên khi thấy bên
trong chỉ vẻn vẹn có một cuốn kinh Qu’ran rất dày bằng tiếng Anh. Ṭ
ṃ đọc thử, tôi thấy có ghi “Bản in dùng cho khách sạn”. Đây là
cách rất hay để duy tŕ cũng như truyền bá tôn giáo và nhân đó giới
thiệu cho du khách biết được nền văn hóa tôn giáo của xứ sở họ một
cách tường tận. Lật trang đầu tiên, đó là lời giới thiệu của nhà xuất
bản, tôi đọc thấy những ḍng như sau: “Hăy
hít một hơi thở sâu. Xóa
bỏ hết tất cả những xáo động ngoại cảnh trong tâm trí bạn. Hăy hứa với
chính ḿnh là không để cho những thiên vị hẹp ḥi, định kiến về quốc
gia, chủng tộc… đoạt lấy mất cơ hội khám phá ra Chân Lư cho chính bản
thân ḿnh…” Bỗng dưng tôi phát hiện thấy ḿnh cũng đang hít một
hơn thở sâu và xua tan hết những âu lo về một chuyến đi xa, và những
điều vướng bận khác. Mắt trĩu nặng, tôi ch́m đắm vào một giấc ngủ ngon
và mơ thấy ḿnh được sự che chở của…. Thánh A La.
Những ngày sau khi ở một khách sạn khác, trong khi quan sát bộ ly tách
rất đẹp trên bàn, tôi chợt thấy một tấm… bảng giá; ghi giá cả tất cả
các đồ dùng trong pḥng, ghi cả nơi sản xuất và địa chỉ của cửa hàng
để du khách có thể đến mua nếu thích. Đây là một kiểu quảng cáo rất
hay và tế nhị. Vừa quảng cáo được thương hiệu và chất lượng.
Đến Malacca t́m thấy tuổi thơ
Trên
chiếc xe bus hướng về Malacca, hướng dẫn viên bắt đầu kể về lịch sử
của thành phố này. Vào năm 1403 có chàng hoàng tử tên là Parameswara
xứ Sumatra bị lưu đày t́m và chốn dung thân. Khi chạy đến một làng
chài nhỏ phía bờ biển bên kia quê hương của chàng. Chàng chứng kiến
một quang cảnh trên một chiếc cầu hẹp có một chú hươu bị con chó sói
đuổi đến cùng đường. Khi chú hươu sắp sửa bị sói ăn thịt th́ nó dừng
lại và húc con chó sói rơi xuống sông. Chàng hoàng tử nghĩ rằng ḿnh
không thể chạy trốn măi, nên quyết định dừng lại và xây dựng thành phố
nơi đây. Malacca, là tên loài cây khi chàng ngồi nghỉ lúc chứng kiến
cảnh ngoạn mục trên.
Cát Tường ở Melaka
Đến
Malacca ta như nh́n thấy lại quê hương Việt Nam cách đây hai mươi năm
với những đồ thủ công truyền thống. Nh́n những đôi guốc mộc thô sơ lớn
nhỏ tôi chợt chạnh ḷng khi nhớ tới một bài hát của nhạc sĩ Trần Quang
Lộc “về đây nghe em, về đây mặc áo the đi guốc mộc…”. Những đôi guốc
mộc giản dị ở nước ta giờ như không c̣n nữa, mà nay được gọt dũa và
sơn phết tân kỳ và đắt tiền hơn nhiều. Tôi cũng nh́n thấy những chiếc
chạc ná. Ngày xưa hầu như cậu con trai Việt Nam nào cũng biết làm
những chiếc ná dây thun đẽo bằng những chạc cây h́nh chữ V, dùng để
bắn chim. Lâu rồi, tôi không nh́n thấy nữa. Những con vụ được đẽo bằng
gỗ, với sợi dây dù quấn quanh cũng được bày bán ở đây. Đi trong đoàn
tôi, cũng có cô cậu đă mười tám đôi mươi, nhưng h́nh như chưa bao giờ
nh́n thấy con vụ bằng gỗ. Những đồ chơi nhập từ Trung Quốc quá hiện
đại đă đánh bạt tất cả những đồ chơi thô sơ, nên trẻ em nước ta không
bao giờ có được cái cảm giác gần gũi thiên nhiên, và học tính kiên
nhẫn tỉ mỉ trong quá tŕnh tự tạo cho ḿnh một món đồ chơi. Đến
Malacca tôi như t́m gặp lại tuổi thơ của ḿnh. Một chút ngậm ngùi dâng
lên khi nghĩ về đất nước ḿnh cũng có một vùng biển dài, cũng có một
nguồn tài nguyên thực vật phong phú, cũng có nghề thủ công mỹ nghệ,
sao bây giờ giống như một cô gái quê lên thành phố và thoáng chốc đă
mất hết vẻ chân quê của ḿnh.
Chuyến đi tuy ngắn ngày, nhưng vẫn để lại dấu ấn sâu đậm cho chúng tôi
về một xứ sở xinh đẹp đầy ấn tượng này. Đất nước này mang lại cho tôi
một bài học về sự không dễ dăi; về những quy luật cần tuân thủ cuả
cuộc sống, sự quan tâm đến môi trường xung quanh và giữ ǵn bản sắc
văn hóa của ḿnh. Tôi nhủ thầm, nếu có dịp nhất định phải trở lại đất
nước này.
Nhị Tường
|