Trên tường có một bức
tranh, đã cũ, tàn úa, thôi màu. Chỉ còn màu kỷ niệm
Đàng sau bức tranh là
những ô chữ nhật dài để thông gió. Mưa tạt nên nhét xốp vào đó để
bít luôn. Gió đi qua ban công vào cửa chính vậy.
Những ô nhữ nhật dài có
mái xiên lấp đầy bằng thanh xốp, trở thành chỗ trú ẩn cho lũ chim
sẻ.
Với cái mỏ nhỏ nhoi vậy
mà hàng ngày chúng đã moi khoét gần hết những thanh xốp trở nên mỏng
như có thể nhìn xuyên qua được, và có chỗ cũng đã lủng lỗ. Xong công
việc khoét, chúng tha về đầy rơm rác và cọng chổi.
Thế là mình có thêm một
gia đình hàng xóm chung vách ...bức tranh.
Hàng xóm này rất ồn ào
lúc tinh mơ, làm rộn rã một ngày nắng. Chúng ồn ào một lúc rồi bảy
giờ sáng cũng kéo nhau đi kiếm ăn hết, hệt như những công chức đúng
giờ. Trả lại sự yên ắng.
Hàng xóm này cũng ồn ào
lúc chiều tối, chúng kéo nhau về, trò chuyện rôm rả, ríu rít. Lâu
lâu vài tháng có tiếng chim non. Trời mưa hàng xóm về sớm hơn, chừng
như chưa đủ no nên còn kháo chuyện hơn bình thường.
Lâu lâu, những cọng
rơm, những vỏ trứng của hàng xóm lọt vào phòng, để lại một mùi rạ
mùi lúa khô rất khó tả, nghe man mác một mùi ấu thơ, đi chân đất,
lang thang xóm ba làng. Nhiều lúc giận hàng xóm muốn tháo bức tranh
xuống và cưỡng chế... nhưng chợt nghĩ, đất lành chim đậu.
Những ngày trời nắng
nóng, chợt thấy có khi hàng xóm trở về nhà giữa trưa, bên này nhìn
qua lỗ xốp mỏng manh, thấy cái mỏ, con mắt, bóng dáng nhỏ nhoi của
hàng xóm mà lòng xốn xang. Mùa hạ đang nóng chợt mát hẳn.
Nửa đêm hàng xóm cũng
chợt thức dậy, tiếng đập cánh lụp bụp vào bức tranh nghe vội vã,
thảng thốt, có tiếng kêu rí rí, có lẽ hàng xóm ngủ say mất thăng
bằng bị té ^ ^
Nhớ từng nghe một bài
kinh, lũ kên kên mẹ sinh con không chịu mớm mồi, bay đi kiếm ăn cho
no một mình. Lũ kên kênh con trong tổ ở nhà đói đợi chờ và lớn lên,
chúng lớn lên bằng năng lượng của sự chờ đợi, bằng ý chí mãnh liệt,
để rồi đủ lông đủ cánh và ra ngoài kiếm ăn.
Cuộc sống, của một
người 50kg hay của một con chim 50g cũng đều cần ý chí!