Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Blog


 

“Vô nhà bà”
17/7/2011

Nhà ngoại tôi ở trong Thành (Diên Khánh).

Thuở nhỏ, mỗi lần đi chơi tôi chẳng biết đi đâu, thế là “vô nhà bà”. Buổi tối rảnh, vô nhà bà. Mồng một tết, đi đâu cũng kiêng cử, cứ vô nhà bà. Nhà bà là nơi hội tụ những cuộc vui không tên tuổi cho cả đàn ông lẫn đàn bà, con nít lẫn người lớn: đám giỗ, đánh bài, tán dóc...

Chỉ nói “vô nhà bà” là ai cũng hiểu.

Tôi học tiểu học rồi học trung học, cũng học ở trong Thành. Đi học về ghé nhà bà uống nước, chơi với cô em họ. Hai đứa ngồi lan can nói đủ thứ chuyện trên đời. Nhà bà ngày đó là căn nhà 3 gian, rất là cũ kỹ nhưng luôn có cái ǵ đó để ăn, thường khi là nải chuối trên bàn thờ. Bên hông nhà bà có cây sa pô chê thâm thấp, trái không nhiều, chúng tôi mỗi đứa một cành rờ hết trái này đến trái khác, xoa cho vỏ cám rụng đi để mong chín.

Sau nhà bà có hàng rào dây thép gai, có những trái chùm bao b́nh bát, hồi nhỏ mê chơi tôi đă bị một vết sẹo nơi lông mày v́ cái hàng rào này.

Một bà d́ của tôi, d́ 3, cũng rất là cũ kỹ. Bà là người mẹ của tất cả mọi đứa cháu, đứa nào cũng gọi d́ là Má Ba. Rồi tất cả những cháu dâu/rể, cũng gọi là Má Ba. Đứa cháu nào đi học cũng ỉa đùn, rồi chạy về mếu máo có Má Ba chăm sóc.

Tôi chưa hề biết mặt ông bà ngoại. Má Ba là đại diện không thể thiếu được trong “nhà bà”. Bao nhiêu đám giỗ ở nhà bà: ông cố, bà cố, ông ngoại, bà ngoại, cậu 2, mợ 2…vv chỉ có một ḿnh Má Ba lo hết, mà nhà bà th́ bao nhiêu là đám giỗ, vậy nên lúc nào ghé đến cũng có đồ ăn… Thuở nhỏ chỉ ham ăn và ham chơi, nên chi chúng tôi gắn bó với nhà bà v́ nơi đó được chơi và… có ăn

Nhà bà giờ xây lại mới hơn, đẹp hơn, chúng tôi dường như mất kỷ niệm. “Vô nhà bà” bây giờ chúng tôi cũng không dám “lùng sục” như thời thơ bé. Mỗi năm chúng tôi chỉ c̣n “vô nhà bà” một lần vào dịp tết khi về thăm mộ, và cũng chỉ là ghé thoáng qua để t́m chút kỷ niệm.

Hôm qua, có dịp về ngang, tôi “vô nhà bà”. Má Ba nhờ tôi xỏ cây kim, ôi chao, Má Ba không biết là mắt tôi bây giờ cũng đă mang kính lăo…H́ hục măi tôi cũng xỏ được cây kim. Má Ba xách cho tôi một chục trứng gà.

Đường về, tôi cay mắt sung sướng v́ vẫn c̣n má Ba, và vẫn c̣n “nhà bà”.

 


 


blog


Home

Khởi đăng: 11/3/2007 - Cập nhật: 2011