Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Blog


 

Na_ Lou em

2/7/2011

Theo sự khao khát của Bống, mẹ lại xin một con chó mới về nuôi. Cún mới này dễ thương y hệt Lou ngày xưa. Mặc dù có tên là Na nhưng ai cũng quen gọi là Lou y hệt như Lou ngày xưa.

Ngày đón Na về (18/6/2011),  mẹ Bống bỏ Na vào bao gạo nhỏ, mẹ của Na ngồi nhìn Na kêu ỉ ỉ tỏ vẻ thương xót, nhưng không phản kháng gì. Khi Na chui ra được khỏi bao, mẹ Na chạy tới mừng rỡ hôn hít và liếm đầu Na.

Con đường làng quê của Na

Mẹ của Na

Chủ cũ của Na

Na mới về, nằm dưới bàn ăn

Khi Na được đưa đi, mẹ Na chạy theo Na ra đến đầu ngõ. Na đi từ Thành xuống Nha Trang, Na say xe, nước miếng Na chảy ướt đầy tay Bống.  Na về đến nhà 2 ngày hôm sau cả nhà mới biết Na là "con gái", vì chủ cũ của Na hứa cho một cún trai, nhưng không hiểu sao khi lên đến nơi, Bống cứ chấm và chọn Na. Na được 6 tuần tuổi.

Hôm nay thì Na được 8 tuần tuổi, nhưng lí lắc, nghịch ngợm, gây sự chú ý, cắn tay mọi người, mở cửa thì Na chạy ra đường như con ngựa bất kham, Na cứ chờ mở cổng là phóng đi, mệt ơi là mệt.

Không biết mẹ sẽ chịu đựng Na được bao lâu đây

 

10/7/2011

Chiều nay đem trả Na về nhà. Hôm chở Na về thì hành trang không có gì, hôm nay chở Na đi thì mang theo một chai sữa tắm, một bị xương da bò cho Na luyện răng, và một cuốn sổ y bạ của Na.

Na càng lớn càng dễ thương và xinh đẹp. Mỗi tội hễ mở cửa ra là Na chạy ra đường kêu không thèm về. Mỗi lần mẹ đi chợ hoặc Bống đi học là phải đuổi bắt Na hụt hơi. Na lại thích chơi, quăng cái dép thiệt xa là Na tha lại ngay về, vừa chạy vừa ngúc ngắc cái đầu. Bao nhiêu thứ trong nhà Na hoán đổi vị trí hết, dép của mẹ một chiếc ngoài sân một chiếc dưới cầu thang. Bống vừa cầm cây lau nhà thì Na ngoạm ngay miếng giẻ lôi đi nên Bống gọi Na là trợ lý lau nhà. Những cây kiểng  bị Na vặt đứt ngang thân hết, đặc biệt là cây Quỳnh. Nhưng cái tật xấu nhất mà phải trả Na đi là Na cắn, Na cắn Bống và mẹ trầy tay trầy chân hết trơn, khẽ mõm Na thì Na ngầu lại. Và quê nhất là buổi sáng cái ông hàng xóm đi tập thể dục, Na cứ chạy theo ổng, làm mẹ cũng phải chạy theo ông ta, quê ơi là quê.

Vừa đem thả Na về nhà chủ cũ, Na chạy như con ngựa phi nước đại, bầy chó nhà chủ cũ xồ đến làm Na hoảng sợ, thế nhưng Na tìm được mẹ Na, Na đứng thẳng lên đưa 2 tay ôm lấy mõm mẹ Na và liếm lia lịa lên mặt mẹ Na, mẹ Na cũng liếm ào ạt trên mặt Na. Mẹ có mang theo máy hình nhưng mẹ không dám chụp, vì mẹ không muốn rời mắt khỏi cái cảnh mẹ con Na trùng phùng như thế, thật là cảm động vô cùng tận, mẹ cũng rơi nước mắt và thấy đem trả Na về lại cho mẹ nó là đúng nhất.

Chủ cũ khen Na đẹp, lông bóng mượt và tròn trĩnh. Chỉ sợ Na về ăn uống khổ sở Na lại ốm mất.

Biết chăm sóc Na là khổ, là nghiệp, mẹ cứ lao theo cái nghiệp đó, bây giờ trả Na về, mẹ thấy mọi thứ trống vắng quá, vẫn còn 2 cái chén của Na, sợi dây dắt Na đi chơi và trái banh của Na... đặc biệt là đi về không còn ai chạy ra quấn chân quấn cẳng mẹ nữa. Hix

 

Hình ảnh của Na


 


blog


Home

Khởi đăng: 11/3/2007 - Cập nhật: 2011