Hăy để ngày ấy lụi tàn
Nhị Tường
20/10/2008
Tôi không bao giờ quên cái
ngày phụ nữ năm ấy, ngày 20 tháng 10 năm 1998.
Đó là một buổi chiều lúc mưa
lúc tạnh. Trung tâm dược phẩm chúng tôi có một suất liên hoan dành cho chị
em phụ nữ, mà cụ thể là Tiết Canh Vịt Cầu Dứa. Chủ chi chủ xị là sếp dược sĩ
BH. Một nhân vật nổi tiếng là "không say không về", c̣n tôi khi đó th́ mới
sinh bé Bống được ...7 tháng. Mọi người hoan hỉ v́ được nghỉ sớm để đi ăn
thay v́ phải làm việc.
Lẽ ra cùng đi với mọi người
một lượt, tôi trở về nhà cất chiếc cặp cho gọn ghẽ, đi nhậu mà mang theo cặp
táp kè kè mất khí thế quá. :d Khi quay trở lại nhập đoàn th́ trời mưa nhẹ
lất phất. Tôi đi lên bằng con đường Yersin, con đường ấy 10 năm nay tôi vẫn
kị không dám đi. Khi ấy đường chưa đổi thành đường một chiều, từ Mă Ṿng
xuống 3 làn đường: Thái Nguyên,Yersin, Thống Nhất, thiên hạ cứ thoải mái
mạnh đường nào đường ấy đi.
Tôi theo luồng người đi lên
hướng về Cầu Dứa. Một chiếc xe honda đi ngược chiều hướng thẳng về phía tôi,
thằng chết tiệt --người cầm lái lại ngoái đầu về phía sau. Lạy Chúa,
bên phải tôi là một chiếc xe tải từ đường Thống Nhất qua, tôi không thể đánh
tay lái về phía đó. Bên trái tôi lại là người là người. Tôi không thể tránh
vào phía trái, v́ sai luật! Tôi đành cắn răng ... nghênh chiến.
Nhớ ngày xưa lần đầu tiên tập
xe, là chiếc Honda 67. Người dạy tôi lái xe là ba tôi. Những năm sau khi ba
tôi bệnh, tôi chở ông đi chữa bệnh mỗi ngày bằng chiếc xe 67 ấy. Hồi đó hổng
chàng nào dám theo v́ tướng tôi trông rất du côn. :d . Ba tôi vẫn dặn, khi
gặp ổ gà, cục đá... th́ gh́ chặt tay lái sẽ không bị té. Tôi cứ nhớ in trong
đầu lời dặn đó. Những ngày tháng tuổi teen bất kể mọi sự, tôi cứ gh́ chặt
tay lái, âm col và lướt.
Lần này, tôi thắng xe lại và
gh́ chặt tay lái. Chuyện ǵ xảy ra? Khi thằng chết tiệt đó vừa kịp quay đầu
lại nh́n phía trước th́ rầm một cái. Tôi thấy cổ tay ḿnh đau nhói. Trán
thằng chết tiệt một ḍng máu chảy từ trên đỉnh đầu xuống. Chiếc Astrea
Grand của tôi nát bét phần phía trước, đèn, đèn xi nhan, kính chiếu hậu,
bửng, tan tành như xác pháo, chiếc xe ngă sang một bên, c̣n tôi vẫn đứng.
Bánh xe sau vẫn quay. Tôi tắt máy và bước khỏi xe, nh́n mặt ḿnh qua mảnh
kiếng chiếu hậu c̣n sót lại, tôi thấy chiếc cằm của ḿnh đă xẻ ngang làm đôi
và cơ cổ kéo ra, trông như một ...ổ bánh ḿ xẻ. Sau này tôi mới nghĩ rằng do
cằm tôi đập vào trán của thằng chết tiệt mà bị tét như vậy.
Tôi bước vào một hiệu thuốc
Bắc gần đó, họ cho tôi một ghế ngồi và gọi phone giúp cho tôi. Người đầu
tiên là ông xă tôi. Anh c̣n đang cổ vũ một đội bóng nữ trên sân bóng nào đó.
Ngày phụ nữ mà. Không có điện thoại di động. Không ai biết t́m anh ở đâu.
Người thứ hai là chị tôi. Nghe tin chị cũng bươn bả đi t́m tôi. Nghe nói
tung xe th́ không ai không hoảng hốt. Tôi không dám gọi cho mẹ, dù mẹ là
người tôi muốn báo trước đầu tiên: con vừa bị tung xe, nhưng c̣n sống. Hix.
Mẹ sẽ không b́nh tĩnh, sẽ cuống cuồng lên c̣n nguy hơn.
Sau khi điện thoại, tôi ngồi
chờ đợi người thân. Công an đă đưa xe tôi và xe thằng chết tiệt lên xích lô
và chở đi đâu đó tôi cũng không quan tâm. Tôi quan tâm đến cái cằm xẻ ngang
(thay v́ xẻ dọc cho xinh xắn ) của ḿnh. Lật mặt trong của chiếc mũ, tôi ấp
lên vết xẻ đó để cầm máu. Tôi chờ đợi.Cuối cùng th́ thấy những người đồng
nghiệp khác đang trên đường lên quán tiết canh. Tôi nhờ người chận lại và
anh BH đă nghe báo tin, quay xuống trở lại để chở tôi đi khâu vết thương.
Hôm đó có lẽ anh cũng không c̣n vui vẻ ǵ trong bữa tiệc nữa.
Ngồi sau lưng anh BH, máu từ
cằm tôi thấm lưng áo anh. Những giọt máu của tôi thay v́ những giọt tiết
canh vịt. Tôi không bao giờ ăn tiết canh vịt kể từ đó.
Bác sĩ khâu lại cằm cho tôi,
cũng là một "gă chết tiệt" thứ hai. Gă này vẫn thường đến trung tâm dược
phẩm của tôi để mua thuốc và y cụ, vẫn thường hay t́m cách tán tỉnh mà tôi
vẫn ghét cay ghét đắng. Oan gia ngơ hẹp. Giờ đây tôi đang nằm trên bàn phẫu
thuật dưới bàn tay của gă. Gă vẫn dịu dàng: "không xấu đi chút nào đâu mà
lo". Gă tiêm thuốc tê nơi cằm tôi, và cắt lọc những phần thịt vương văi. Tôi
nghe những nhát kéo sừng sực nhưng không đau đớn ǵ. Nh́n gương mặt của gă,
tôi chỉ sợ gă trả thù. Có lẽ gă cũng định trả thù thật. Gă để khay y cụ ngay
trên ngực tôi để thao tác. Gă được dịp săm soi khuôn mặt tôi một cách gần
nhất. Gă nói: "Nhân tiện, anh tẩy luôn nốt ruồi này cho đẹp nhé". Hết biết.
Tôi không hiểu là cái tính nghề nghiệp của gă muốn khai thác bệnh nhân hay
là ư tốt của gă. Cái nốt ruồi mấy chục năm nay trên g̣ má tôi có làm tôi xấu
chút nào đâu. Hổng lẽ gă thấy tính tiền khâu cằm không thôi th́ ít quá nên
phải làm thêm cái món tẩy nốt ruồi để chặt thêm? Có lẽ gă muốn một công đôi
chuyện thật. Dù sao th́ cũng cảm ơn gă có đôi tay vàng, vết khâu không bị
nhiễm trùng và cũng phai nḥa theo thời gian không c̣n nh́n thấy.
Ra khỏi pḥng phẫu thuật th́
chồng và chị tôi đă có mặt ở đó. Họ hộ tống tôi về đến nhà, an tâm khi thấy
tôi vẫn toàn mạng. Tuy nhiên cổ tay tôi th́ sưng to hơn bắp tay v́ bị chấn
thương. Nhiều năm sau này vẫn bị hạn chế cử động.
May mắn một điều là thằng
chết tiệt dù chảy máu đầu vẫn c̣n sống. Nó đến đồn công an để nhận xe mà
người ta không cho. Người ta nói rằng, với chiếc xe nát như chiếc xe của
tôi, th́ có thể tôi đă không c̣n sống nữa. Thằng chết tiệt đến nhà
thăm tôi và nhờ tôi xin xe ra cho nó. Tôi hỏi nó ngày hôm đó đi đâu mà chạy
dữ vậy. Nó nói nó đi ăn liên hoan ngày phụ nữ, nó đă từ quán tiết canh vịt
trở về, và cũng có chút bia trong máu. Than ôi, ngày phụ nữ, tiết canh vịt!
Thằng chết tiệt làm
công nhân điện, chỉ có cái xe đi làm, nhà nó nghèo xác nghèo xơ. Tôi sửa xe
tốn mấy triệu, nó đền cho tôi một lon sữa bột mà tôi cũng không nỡ uống. Sau
này, tôi mua nhà mới, chẳng hiểu sao, người đến bắt điện cho tôi cũng lại là
cái thằng chết tiệt ấy.
Giá trị của lần tai nạn này,
đó là hiểu được t́nh cảm của tất cả những bạn bè thân thiết.
Nhiều năm về sau tôi không
bao giờ dám "tận hưởng" cái ngày phụ nữ này.
Hôm nay, nhân tiện những lời
chúc mừng của mọi người, kể lại nơi đây, âu cũng là một lần ghi lại trước
khi cho nó ...lụi tàn hẳn vậy. :d
|