Ngă
Nhị Tường
4/2/2008
Xin được ghi lại 2 câu chuyện của Bống,
1.
Bống điện thoại cho Xi:
-Xi ơi, cho Bống qua nhà Xi chơi được không?
Xi trả lời:
-Đợi Xi hỏi mẹ đă. Được, mẹ Xi cho rồi, Bống qua đi.
Ngẫm nghĩ: được sống như Bống thật là thanh thản. Người lớn, dù có ghiền
lắm, cũng không bao giờ dám điện thoại “xin” được đến nhà bạn bè chơi.
2.
Bống: Chắc con không chơi với H. Anh nữa đâu
Mẹ: Sao vậy?
Bống: Bạn H. Anh thật là kỳ cục, cứ giật đồ của con mà xem mà chẳng hỏi ư
kiến ǵ cả, thích là lấy. Ai đang xem cái ǵ, nó chạy tới giật lấy xem mà
chẳng hỏi xin ǵ cả.
Mẹ: Vậy th́ bực ḿnh lắm.
Bống: Dạ, bạn khác đang ăn bánh, H. Anh chạy tới giật lấy ăn trước rồi
mới hỏi xin. Con ghét H. Anh quá. Con nghỉ chơi bạn ấy luôn.
Mẹ: Ừ, vậy thôi, bạn xấu tính như vậy th́ đừng chơi, v́ tính xấu dễ lây
lắm con ạ.
Một tháng sau,
Bống: Mẹ cho con đi dự sinh nhật bạn H. Anh nhé?
Mẹ: Ủa, con nói không chơi với H. Anh nữa mà?
Bống: Hôm trước con nói con không chơi nữa. Bạn H. Anh buồn lắm, bạn hỏi
tại sao. Con nói là v́ bạn có nhiều tính xấu mà mẹ nói tính xấu dễ lây nên
không cho chơi nữa. Bạn H. Anh bảo con lấy giấy ghi tất cả những tính xấu
của bạn ra để bạn sửa đổi tính xấu để được chơi với con. Con đă ghi hết, và
H. Anh không c̣n những cái tính xấu đó nữa.
Mẹ: (ngập đầy hồn hối hận) Ồ, mẹ cần phải học ở con và H. Anh về
tư cách con người và hành xử thẳng thắn này
|