Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Blog


Thất t́nh và điên

 

Nhị Tường

28/1/2008

 

Sáng nay ra mua ly cà phê ngoài ngơ chợt thấy một chị khùng. Thường th́ người ta kêu là con khùng , bà khùng chứ chắc không ai kêu bằng chị khùng. Kêu con khùng th́ chị này không c̣n trẻ để gọi bằng con, nhưng kêu bà khùng th́ cũng không già đến mức kêu bằng bà. Chị khùng này trạc khỏang hơn 40, áo quần sạch sẽ tươm tất nhưng mặc một lúc vài bộ áo quần trên người. Tay đeo những ṿng xuyến sặc sỡ, ngồi bên vỉa hè và miệng không ngớt những lời tự t́nh nào đó của riêng ḿnh. Chỉ nh́n áo quần của chị ta đủ thấy mùa xuân trong những mầu sắc. Nếu là người thường chắc tôi cũng bấm vài pô rồi, nhưng người điên th́ thật là không dám, biết đâu người ta... nổi điên, hoặc người thân của họ nổi điên th́ ḿnh có mà chết.:)

"Lâu quá mới thấy một người khùng. Nơi thành phố du lịch này, những người như vậy đều bị đưa về trại hết, sao hôm nay lại có một người lạc lơng nơi đây"

Cô bán cà phê:

"Bà ấy thường đi qua nơi này, thất t́nh anh nào đó nên bị vậy. Nghe nói cứ đến trước cơ quan anh ta rồi ngồi và kêu tên anh ấy ra."

Nhân đây xin nhắn nhủ với các bạn trẻ, nếu có lỡ thất t́nh th́ cũng đừng có dại mà điên, bởi v́ người ta càng khẳng định việc bỏ rơi ḿnh là đúng. Có khi họ c̣n nói: "May mà bỏ sớm, chứ không mai mốt về sống chung mà lên cơn điên th́ chít..." Yêu không được người này th́ nhất định bấm phím F5 để refresh, xóa hết history, delete hết cookies và xóa bàn làm tiếp ... ṣng khác nhé.

Người ta thường phân biệt 2 lọai Khùng và Điên nhưng sự phân biệt không rơ ràng. Nếu trạng thái không được "tỉnh" nhưng c̣n ở dạng sạch sẽ, không ăn uống tầm bậy, và lâu lâu bộc phát theo kiểu "trí thức" , nghĩa là ngâm thơ, hoặc xổ ra một tràng tiếng Tây tiếng U ǵ đó th́ gọi là điên. C̣n nếu như không tỉnh, mê man, quậy phá, ăn nhầm thứ này thứ kia... th́ gọi là khùng. Ấy là ḿnh nghĩ vậy chứ Khùng và Điên đều cùng một thứ cả. Chỉ có điều, thiên hạ có nhiều người tỉnh rụi nhưng vẫn thỉnh thỏang cho là ḿnh hơi "điên điên". Nghĩa là cái ǵ mà hành động không giống người khác th́ người ta gọi là điên ấy mà. Giống như ḿnh đây, một buổi sáng mùa xuân đẹp thế này, trời "chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung" thế mà ngồi nói chuyện khùng điên th́ cũng thuộc lọai không điên th́ khùng rồi! Nhưng có một điều hăy nên nhớ cho cẩn thận, nếu có ai rất tỉnh mà nói với bạn: "Tao điên lên rồi đây" th́ hăy bỏ chạy cho xa nhé. Họ không điên chút nào đâu, nhưng nếu ḿnh đến gần họ th́ nghĩa là ḿnh điên đấy.

Ai đọc những ḍng này chắc cũng điên theo. =))

Ngày xưa đi thực tập trong khoa Tâm thần, cũng sợ lắm. Nhưng những bệnh nhân tâm thần vốn sợ những người bận áo blouse trắng hơn. Bởi v́ những người áo trắng này có quyền lực đè họ ra, trói gô lại, xích chân tay, và chích cho những mũi thuốc an thần làm họ lơ mơ ngay lập tức. Ngày đó tôi đang đứng dựa bức tường, mơ màng nh́n ra vườn hoa giữa bệnh viện, hồn bay bổng nơi nào xa xăm, chân phải thả ra ng̣ai chiếc dép và đặt tựa lên bàn chân trái. Mơ màng một chút th́ nh́n xuống mất chiếc dép. Chơi kiểu này trong bịnh viện chỉ có ... tâm thần. Chợt thấy một anh cười rất tươi sau bộ râu, đôi mắt đeo kính rất tinh nghịch. Anh thường đi ra đi vào khoa Tâm thần như thân nhân nuôi bệnh. Anh trả tôi chiếc dép và cười.

Tôi hỏi: Anh đi thăm bệnh hả?

Không, tôi là người bệnh. Anh trả lời, giọng rất Bắc.

Anh nằm khoa nào?

Tôi bị điên cô à.

Tôi chưa từng thấy người điên nào trả lời rất tỉnh như vậy. Và thế là anh cứ đi ra đi vào khoa Tâm thần như một người tỉnh. Tuy nhiên, ban đêm mới thấy anh điên thật. Anh vốn là ca đ̣an trong nhà thờ. Buổi tối anh vác vào pḥng bệnh cây đàn ghi-ta và hát măi những bài thánh ca rất hay:

V́ trước mặt Chúa, Thái Sơn cũng mọn hèn, gịng sông cả mấy sâu có là mấy đâu.

Giữa đời tay không nhỏ bé, biết t́m chi dâng tiến Ngài.Con xin dâng lên con người nhỏ bé, có chi đâu, có chi đâu.

Ôi con người ngàn năm mấy thuở có chi đâu.

...Đời sống bao tháng ngày c̣n lại, e ngại những cơn mưa đời, sẽ làm ḷng con úa phai,

Cứ như vậy, đêm nào anh cũng hát. Tiếng hát vang lên giữa khoa Tâm thần. Hồi đó Khoa Tâm thần nằm bên cạnh Khoa lây. Và thóang chốc, ai cũng dường như quên đi bệnh tật của ḿnh để lắng nghe tiếng đàn và lời ca của anh. Những lời ca đánh thức một thời trẻ thơ của tôi. Anh tên là Hùng, nghe nói bị điên cũng v́ yêu. Bây giờ, đă hơn 20 năm qua rồi kể từ ngày đó, không biết anh có c̣n sống không, và có c̣n điên không... Nhưng những lời anh hát tôi vẫn măi không quên "con người nhỏ bé, ôi con người ngàn năm mấy thuở có chi đâu". Và đời sống bao tháng ngày c̣n lại, những cơn mưa đời cũng đă làm ḷng tôi úa phai đi nhiều...

Hôm nay, tôi đang điên hay tỉnh đây khi nhớ ṭan chuyện điên điên ??? :)

28/1/2008

 


blog

http://360.yahoo.com/diemtuyet40


Home

Khởi đăng: 11/3/2007 - Cập nhật: 4/12/2007