1/7/2007
Phế tích và ... hưng
tích
Nhị Tường
Hôm nay tôi đi Cam Ranh. Đưa bọn trẻ vào thăm bà nội trước chuyến đi thi
đại học. Vẫn còn bị ấn tượng về tai nạn giao thông ngày hôm qua làm cho
chuyến đi không mấy an lòng chút nào.
Con đường từ Nha Trang vào Cam Ranh, đi ngang qua Bãi Dài, vẫn đẹp, nhưng
sao dạo này rác nhiều quá. Bãi Dài với những quán ăn hải sản và những trẻ em
bán những bị trứng cút dạo để mưu sinh... Chẳng còn thấy khung cảnh thơ mộng
nữa, mà là giống như một cái chợ tạm nơi các bến bãi mà những chuyến xe ngày
xưa dừng lại đón thêm khách... Ồn ào, chèo kéo.
Lúc đi, anh tài xế vui chuyện khoe có một ngôi nhà thờ ở Mỹ Ca, bị bỏ
hoang, trong đó có một tượng Đức Mẹ rất xưa, và không ai được vào. Hiếu kỳ
và cũng thương cảm, chúng tôi yêu cầu anh dừng xe lại nơi đó.
Một lối mòn cát trắng dẫn vào hông nhà thờ. Chúng tôi ngại ngần khi phải
vào nơi quân sự này, phải viện ra lý do để xin phép vào cầu nguyện chiêm
bái, thế nên đành bấm vội pô hình làm kỷ niệm.
Ngôi nhà thờ này ắt ngày xưa đẹp lắm, giờ đây chỉ còn là phế tích trơ với
thời gian. Đâu đó vẳng ra tiếng cười nói xa xa của các anh lính trấn gác. Hy
vọng lần sau đến thăm sẽ được vào đến quỳ bên tượng Đức Mẹ
Lúc về ghé ngang Chùa Từ Vân. Một ngôi chùa đẹp, được xây sửa liên tục
càng ngày càng đẹp. Xây cả "Địa Ngục" để cho khách đến chùa có thể đi ...
xuống địa ngục tham quan. Xe vừa vào đến chùa thì gặp một nhóm "cái bang"
già trẻ mù lòa đến chặn ngang cửa xe. Thật là mệt mỏi khi phải từ chối làm
phước. Vào đến cổng trong, chưa kịp nhìn ngó xung quanh thì một vị
ngồi ngay cửa, mở ngay cuốn sổ Cúng Dường đề nghị chúng tôi đóng góp...
Ngao ngán thay, thăm phế tích cũng khó khăn mà viếng ... hưng tích cũng
mệt
Một số hình chụp qua cửa xe lúc đi ngang qua khu sân bay:
|