30/6/2007
Nỗi niềm web
Nhị Tường
Đôi khi đến một lứa tuổi nào đó,
ta vẫn nghĩ rằng niềm vui hay nỗi buồn
đã không còn tác động mạnh đến cuộc đời mình nữa. TCS nói một câu rất đạo:
"buồn vui kia là một"; Vậy nên, khi lẳng lặng làm web và post những bài dịch
của mình lên trang web, giống như người trồng cái cây bên đường, mong sao
ngày mai kia có một khách bộ hành dừng chân trú nắng là cũng mãn nguyện lắm.
Và thế là cứ lặng lẽ. Nhưng... Cho đến một ngày, chợt thấy bài dịch
"Cong, nhưng đừng gãy" của mình nằm trên một trang web nọ, người ghi bên
dưới là "suu tầm". Ô hay chi lạ. Không hiểu sao người có thể ghi một câu
"sưu tầm" nhưng lại cố tình bỏ quên cái tên của người đã dịch bài. Người đã
bỏ thời gian đọc, suy gẫm, nghĩ câu, tìm chữ... và đánh máy để có ngày nó
hiển hiện lên cho người khác "sưu tầm". Có vị, đứng đắn hơn, ghi bên dưới
là: nguồn xì trum.net. Ngược nguồn tìm về nơi xuất phát thì xitrum.net ghi:
nguồn Quảng Đức.
Thế ra giềng mối là ở đây. Nhưng chưa hết, dùng một chút google và yahoo
search mấy chữ "Cong, nhưng đừng gãy" thì thấy quá nhiều trang "sưu tầm lại"
xin post lại sơ sơ dưới đây để sau này "nhận bà con": :)
"Forbidden
You don't have permission to access
/vtopic13409.html on this server."
Đành phải ngâm nga câu hát: "thôi thế là thôi là thế đó". Người xưa có
câu, "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân". Trước tiên phải trách mình đã post lên
nét, kế đó là trách mình, đã trồng cây cho có bóng mát thì thôi, sao còn đi
"đếm" người trú nắng làm gì. Cũng may là vẫn còn chút blog này làm nơi than
thở, và ngồi ca tiếp câu hát "buồn vui kia là một, như quên trong nỗi
nhớ", khi nào nhớ chuyện này thì lại ... ráng mà quên.
|