30/5/2007
Ngày trọng đại
Nhị Tường
Hôm nay là một ngày trọng đại. Belle đi thi ... tú tài.
Bống đã biết bơi
Ngày thường Belle chỉ ăn cơm nhà buổi trưa. Buổi chiều ăn
ở nhà bạn hoặc cùng bạn đi ăn ngoài đường. Vậy mà hôm nay không ai dám cho
Belle ăn thứ gì ngoài đường cả. Buổi sáng mẹ thức dậy thật sớm để nấu cho
Belle một nắm xôi ăn với cá kho, thịt kho hoặc xúc xích. Belle ăn chẳng được
bao nhiêu, vì thường ngày Belle ăn quá trễ.
Bố chở Bell đi thi, chụp hình cho Belle trước khi leo lên
xe đến trường. Quả thật là xúc động. Nhìn Belle tròn lẵn trong chiếc áo dài
trắng, tóc kẹp phía sau, mặt sáng ngời ngời, sao mà thấy xao xuyến quá. Con
đã lớn rồi đấy ư. Con đi rồi mẹ lại chợt nhớ đến lúc con mới sinh ra. Nhỏ
xíu, nặng 2kg7. Tay chân nhỏ xíu như cái tăm chống ti vi. Buổi tối sanh con,
mẹ bắt đầu đau bụng từ 6 giờ chiều, mẹ đi bộ qua nhà hộ sinh Thu Hà và khám.
Cô mụ Hà nói rằng cổ tử cung mở 1 phân. Rồi bảo mẹ chờ, mẹ ngây thơ hỏi vậy
chừng nào sinh. Cô Hà gắt, làm sao mà biết được, khi nào sinh thì sinh chứ.
Vậy mà, nhìnquanh quất, có nhiều người đến từ sớm, có người 2 ngày rồi vẫn
chưa sinh. Mẹ ngao ngán băng qua đường về lại nhà mình. Chỉ có con chó Rem
chạy theo chân mẹ từ nhà trên xuống nhà dưới, từ nhà dưới lên nhà trên. Đến
9 giờ tối là mẹ đau bụng khủng khiếp và cuối cùng, mẹ đã sinh ra Belle sau 3
lần rặn, mà Bố ngồi bên ngoài nói rằng mẹ rặn nghe giống như người ta hút
thuốc lào. Nguyên ngày hôm đó, mẹ là người sanh đầu tiên, và đẻ rất nhanh,
sau đó mới đến những người khác.
Chính vì lẽ đó, mẹ tin rằng con làm việc gì cũng suông sẻ
và tốt đẹp như lúc mẹ sinh ra con. Cuộc đời con cũng sẽ suông sẻ như lúc con
cất tiếng chào đời vậy. Hãy giữ lấy niềm tin đó con nhé. Ngày hôm nay con đi
thi, Mẹ chúc con vững tin, làm bài tốt, và nhất là phải cẩn thận con nhé.
Ngày hôm nay cũng là một ngày trọng đại với Bống. Mấy hôm
nay Bống đi học bơi ở hồ Vọng Nguyệt. Vì không có ai canh chừng mẹ và Bống
tắm biển, nên hai mẹ con đành phải dắt díu nhau đi tuốt 7km để bơi hồ cho an
toàn. Chiều nay tắm biển với Bố, bỗng dưng phát hiện Bống đã bơi được
2 mét. Thật là tuyệt . Mẹ và Bố mừng quá đỗi. Mẹ thật là ngưỡng mộ Bống, con
đàn hay, hát hay, vẽ đẹp, kiên trì, và bây giờ còn biết bơi nữa. Nhắc đến
lần sinh ra Belle thì cũng nhớ đến lần sinh ra con. Con nặng hơn chị Belle
chỉ 200gram thôi mà mẹ sinh con khó khăn làm sao. Khi mẹ có bầu con, siêu âm
biết là con gái rồi, nhưng mẹ vẫn không muốn tin. Mẹ nói với mọi người, mẹ
sẽ sinh con vào ngày 1 tháng 4, là ngày nói dối, để nếu ai hỏi sinh con trai
hay con gái, mẹ cũng sẽ nói ngược lại. Thế rồi, đến sáng sớm ngày Cá tháng
Tư, mẹ thấy nheo nhéo trong bụng. Mẹ nói với Bố hôm nay mẹ sẽ sinh con, Bố
nói mẹ đùa, vì đúng ngày nói dối. Thế nhưng mẹ vẫn xách hành lý và đi vào
bệnh viện. Vì Bố quen biết nhiều người, nên mẹ được "gởi gắm". Điều này gây
không ít khó khăn cho mẹ và Bống. Bởi vì người ta vì quen biết, nên đã chích
thuốc giục cho mẹ sanh Bống cho mau, không để cho tự nhiên vận hành công
cuộc chuyển dạ này. Mẹ đau bụng càng lúc càng tăng, nhưng vẫn không thể nào
rặn ra được Bống. Có lẽ vì thời khắc chưa đến, cũng như có lẽ con chưa chịu
chui ra khỏi cái tổ ấm mà con an trú trong 9 tháng. Thế rồi mẹ mệt như ngất
xỉu, mẹ được lên bàn nằm, không phải đứng để chờ sinh con nữa. Những con đau
bụng vẫn cứ tiếp tục lúc nhặt lúc khoan, vài lần rặn con không ra, mẹ cảm
thấy như đuối sức và cái chết đang đến gần. Phòng sanh bệnh viện này, nơi mẹ
từng thực tập lúc đi học, mẹ biết vẫn có nhiều những ca tai biến sản khoa.
Mẹ như thấy hình ảnh những người đã mất tại phòng sanh này. Mẹ sợ hãi. Mẹ
cầu nguyện Đức Mẹ. Mẹ có cảm giác những linh hồn vốn theo đạo Phật sẽ không
nghe lời mẹ cầu nguyện, mẹ nguyện cầu Bồ Tát Quan Âm. Con vẫn mãi không chịu
chui ra, mẹ kiệt sức vì những cơn rặn không thành công. Cuối cùng, mẹ
niệm... con. Mẹ nói thầm: Con ơi, giờ phút này chỉ có mẹ và con bên nhau.
Chúng ta hãy cùng phối hợp tác chiến con nhé, mẹ sẽ cứu được con, và con sẽ
cứu được mẹ. Chỉ chúng ta mới cứu được nhau. Nếu không chúng ta sẽ cùng
chết. Dường như con nghe được lời mẹ, thế là trong một cơn rặn đau tàn khốc,
Bống đã chui ra và khóc oe oe. Cô y tá quấn con trong một chiếc khăn và con
nằm ngược đầu với mẹ tại một cái bàn cách xa mẹ khoảng 2 mét. Con mở to mắt
, mở rất to, nhìn mẹ, và mẹ nhìn con. Ôi chao, khuôn mặt con dễ thương và
tinh anh. Mẹ chưa thấy đứa bé nào mới sinh mà mở mắt to như thế, đến nỗi,
các cô y tá đi ngang qua nhìn thấy phải thốt lên: con nhỏ này mở mắt to dễ
ghét ghê...
Hôm nay, mẹ tự hào về con, con đã vượt qua được những khó
khăn, để trở thành người hoàn thiện dần dần. Đã có lúc con nản vì bản nhạc
khó quá con không thể đánh được. Đã có lúc con sợ nước không dám bước xuống
biển, và cứ níu chặt lấy mẹ. Nhưng con đã nghe lời mẹ: nếu con không vượt
qua được khó khăn nhỏ này, thì làm sao vượt được khó khăn lớn, sau này mẹ
biết trông cậy vào ai? Thế là con vượt qua. Giống như ngày con còn trong
bụng mẹ, con đã biết nghe những gì mẹ dặn dò vậy. Mỗi khi gặp khó khăn trong
cuộc đời, hãy cứ nhớ lời mẹ và kiên trì vượt qua con nhé
Mẹ tự hào vì hai đứa con. Mẹ yêu các con biết bao nhiêu.
|