Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Blog


06/5/2007

Lou, thành viên mới...

Nhị Tường

8 giờ sáng chủ nhật vẫn còn say giấc nồng thì có phone. Anh Ch. dặn chiều lên bắt con chó con. Lòng cả nhà rộn ràng. Belle vẫn phải đi học, chỉ có mẹ và Bống chạy xe lên Vĩnh Thái đem chó về. Bống nghĩ chắc đó là một con chó trắng như bông và to lớn chạy ngoài đường như nó vẫn thấy. Mẹ nghĩ chắc nửa vàng nửa trắng, nhỏ xíu xiu như con Rem ngày xưa, buổi sáng phải nuôi bằng cháo vịt. Biết là thêm một nỗi khổ nữa đây, nhưng mà cũng ráng. Bống thích nuôi chó quá, ngày ngày đi đường nhìn thấy chó của ai Bống cũng thèm thuồng nhìn vói theo. Belle lại sắp đi học đại học rồi. Nhà có thêm một con chó nữa cũng không sao....

Bà cụ TT bồng con chó ra. Ui da, nó lem luốc và hơi ướt nhẹp như mới sục mõm ăn vụng trong bếp để dính lọ nghẹ trên mặt. Nhỏ xíu như con mèo, nhưng bụ bẫm, chắc là chưa dứt sữa.

Bống ôm con chó trong chiếc bao bố nhỏ, chạy xe về  mà trên đường hai mẹ con cứ cười mãi. Cười vì vui có con chó mới, cười vì trong tâm tưởng cứ nghĩ mình sẽ được một con chó trắng như bông. Ai dè nó chỉ là một con chó cỏ xấu xí hơn bình thường. Không sao, cái mà ta cần ở chó là một tấm lòng... chó, chung thủy và vô vụ lợi.

Buổi tối nhắn tin cho bố: "Bống mới có một đứa em trai, tên Tạ Quang Lu". Bố vội vã nhắn hỏi: "Là ai?  ở đâu đến vậy?" Bố tưởng chắc là bà con ở đâu ngoài Huế vào... Cả nhà cười ngất.

Lou có một bộ lông hơi vằn giống con cọp. Dáng đi cũng khệnh khạng như con cọp. 4 chân đều có 4 cái đeo, thuộc loại Tứ quý cẩu... Chẳng biết lớn lên anh chàng có danh gì với núi sông không mà cứ tè bậy trong nhà hoài. Buổi tối Lou ngoan, ngủ yên giấc không khóc lóc gì cả. Nhưng mới 3 giờ sáng là lại kêu ầm lên thảm thiết để mọi người chạy xuống... chơi. Có lẽ Lou quen giờ bà cụ thức giấc tụng kinh nên cứ thức dậy sớm rồi kêu mọi người.

Lou về nhà mới một tuần đã phổng phao, biết sủa đổng rồi, biết tên mình, và cứ chạy theo chân làm mọi người vấp chân và giật mình hoài. Hôm nọ Lou chạy trước chân mẹ và làm mẹ vấp suýt té, đạp cả chân Lou, Lou đau quá đi cà nhắc, mẹ bóp chân cho Lou và thương nó quá đi.  Lou ráng đừng ăn bậy, giữ gìn sức khoẻ để đi cùng chúng ta suốt cuộc đời ngắn ngủi này Lou nhé!

 

 

 

 


blog


Home

Khởi đăng: 11/3/2007 - Cập nhật: 10/5/2007