Lời ngỏ


Truyện dịch


Truyện ngắn


Truyện thiếu nhi


Nghệ thuật sống


Những bài viết khác


Tạp Bút


Sách


Liên lạc


 

 

 

 

Blog


27/4/2007

Cây Sala

Nhị Tường

Chiều hôm kia bỗng nhận được tin nhắn của Phượng qua điện thoại: "Chắc mi đã thấy cây sala rồi chứ nhỉ?" Thật là ngạc nhiên, trong thời quá khứ cách đây hai mươi năm, chưa bao giờ cái tên Sala hiện diện trong cái tuổi thơ. Những cái cây liên quan đến đạo Phật và chùa chiền có chăng là cây bồ đề ngâm lá mục để lấy gân lá ép vào vở, giàn hoa thiên lý nơi chùa Diên Thọ... Lại nhận được tin nhắn tiếp theo của nó: "Ta đã thấy được cả hoa sala". "Ở đâu? Vậy thì chiều ngày mai mi cùng ta đi xem cây Sala nhé". Một lời hẹn của hai người cách nhau 500 cây số mà cứ như ngày xưa hẹn nhau trốn ngủ trưa đi dang nắng.

Sài gòn nắng và bụi và khói xe mịt mù. Khách sạn ở Gò Vấp xa lắc mỗi khi đi ra Sài Gòn. Mệt mỏi đường dài, mệt mỏi hít khói và dang nắng. Không thấy áo lụa Hà Đông của Nguyên Sa để "chợt mát"  chút xíu nào. Tìm được đến Phượng, con nhỏ lại bận rộn với công việc cơ quan. Cây Sala xem chừng trôi tuột như một cái tên mơ hồ. Tranh thủ vài giây phút gặp gỡ, hỏi han. "Sao mày biết cây Sala, mà sao lại hỏi tao về nó". Nghĩ cũng lạ, không lẽ con bé này bén duyên nâu sòng, đọc Lược sử Đức Phật, gặp cái tên, nhớ con bạn thời nối khố mà nhắn tin hỏi thăm. Kể cho Phượng nghe về một thời Đức Phật cột võng dưới gối cây Sala, thuyết bài kinh cuối, Đại Bát Niết Bàn và giã từ cõi trần gian... Con nhỏ ngạc nhiên thích thú không ngờ cây Sala lại mang một điển tích buồn man mác như vậy. Mày chỉ cho tao đi, cây Sala ở đâu? Ở Thiền Viện Vạn Hạnh, mày biết không? Không biết. Làm sao tao biết được. Cười. Đường Nguyễn Kiệm. Ừ, để tao tìm.

Đường trở về lại khách sạn ở Gò Vấp cũng xa lắc và mệt như lúc đi. Ủa. Mèn ui. Lúc đi cũng như lúc về đều đi ngang TV Vạn Hạnh mà không biết. Quẹo xe ngay vào. Hỏi một người. Lắc đầu. Một người khác. Đàng sau kia kìa. Chạy ngay ra phía sau. Đâu đó trên ghế đá rải rác các tăng ni sinh ngồi học bài. Thiền viện xây còn dở dang. Cây Sala xanh um cao ngang nóc chùa. Những nụ hoa trổ dưới gốc cây. Đẹp nhưng không lộng lẫy, rực rỡ, mùi ngai ngái. Nghe nói hoa nở buổi sáng, bây giờ là buổi chiều nên chỉ thấy được hoa nụ và hoa tàn. Nhìn đóa hoa rụng dưới đất giống như cái tòa sen lật úp. Hoa màu hồng đỏ, lại giống màu mận chín. Chụp hình. Chụp thật nhiều cho bõ công chờ đợi và tìm kiếm.

 Một người bạn đã đi hành hương đến được đất Phật, chụp hình giữa hai cây Sala, nhưng không có một nụ hoa nào, chắc là trái mùa. Mình chụp được tấm hình vịn vào cây Sala có hoa, chắc là phải có một phước duyên rồi...

Cảm ơn Phượng, nhỏ bạn của ngày xưa.

Lúc về, vòng xe ra ngoài để chụp tấm hình toàn cảnh của thiền viện, nhưng lại gặp các ông tăng sinh đá banh. Mấy ông này cũng chẳng tế nhị gì cả, khi thấy mình giơ ống kính ngay trước mặt, vẫn cứ nhảy lên choi choi, không biết người ta đang cố lấy một cảnh thanh nghiêm... Thật là ngao ngán.

 

 

 


blog


Home

Khởi đăng: 11/3/2007 - Cập nhật: 27/4/2007